Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Tống Đình chính là một người có tính khí trẻ con như thế. Từ nhỏ đã đáng yêu, dễ được người khác yêu thích, lớn lên cho dù vẫn chút bướng bỉnh nhưng cũng tự mình tạo dựng được một mảnh trời thương nghiệp.
Mọi việc với anh ấy đều thuận lợi đến vậy, nên tôi mặc nhiên cho rằng anh thuộc kiểu người từng trải qua không ít đào hoa, thế khi nghe anh nói tôi là mối tình đầu, tôi kinh ngạc đến mức cái thìa trong tay cũng không cầm nổi, “cạch” một tiếng rơi vào bát, làm nước bắn tung toé.
Thật lòng mà nói, tôi không tin.
Nếu thật sự là lần đầu, sao anh lại có thể thuần thục những kỹ xảo theo đuổi con gái như thế? Nếu thật sự là lần đầu, sao anh lại dễ dàng đưa tôi vào cái bẫy của anh như vậy? Lúc này, anh đắc ý mà nói: “Ai bảo ông EQ cao, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy mà.”
Nhưng khi anh hôn thì có sự non nớt, lúc ấp úng nói lời ngọt ngào thì vành tai đỏ bừng; rõ ràng căng vô cùng mà vẫn cố mạnh miệng, bị tôi trêu chọc đến đỏ mặt, ngẩng cao cổ, lộ ra đường cong vừa gợi cảm vừa yếu ớt… những khoảnh khắc ấy lại khiến tôi tin lời anh.
Tôi cũng là lần đầu yêu, nên chỉ biết dùng trực tiếp nhất để bày tỏ tình cảm của mình.
Đối với những tâm tư nhỏ nhặt cùng lời nói mạnh miệng của Tống Đình, duy nhất tôi có thể phân biệt, chính là nhìn vào mắt anh.
Khi nghe tôi thắn nói “thích anh”, anh miệng thì bảo: “Ai da, thật là thích tôi đến mức không chịu nổi nên mới ném bóng vào người tôi à, thật chẳng còn với em.” Nhưng ánh mắt lại đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng ở góc phải phía dưới.
Đó là ngượng ngùng.
Khi biết có cơ hội được hẹn hò riêng, anh sẽ như được tiêm thuốc kích thích mà bật dậy, hí hửng lật điện thoại, ánh mắt cong cong, trong đó giấu đầy những ngôi sao lấp lánh.
Đó là vui sướng.
Khi tin cuộc hẹn đi massage chung bị huỷ thầy hướng dẫn đột nhiên giao việc, môi anh bĩu ra, đuôi mắt rũ xuống đầy tủi thân.
Miệng thì rộng lượng bảo: “Tôi đâu có giành với ông già, tất nhiên phải lấy việc làm trọng.” Nhưng đợi tôi làm xong việc mới phát hiện anh ngồi co ro trên sofa lau nước mắt.
Tôi vòng tay ôm eo anh từ phía sau, cằm tựa lên vai khẽ dỗ dành. Anh lại kiêu ngạo quay mặt đi không thèm để ý, còn tuyên bố chỉ khi tôi cùng đi massage và ăn cơm với anh thì mới chịu nói .
Đó là ấm ức.
Ánh mắt có thể phản chiếu thật nhất tâm tư con người, tôi tin như vậy.
Cho nên trong lần cãi vã trước khi chia tay, khi anh ngậm thuốc lá, nói với tôi: “Hút thuốc thì sao, em chịu không nổi thì chia tay đi.” Tôi lập tức tỉnh táo khỏi cơn xúc động, thuận theo ánh mắt quan anh.
Khi thấy sau thoáng bối rối và hối hận là một tia không kiên nhẫn, tôi dứt khoát nói: “Được.”
Tôi bước vào phòng thu dọn đồ, bỏ quần áo theo mùa vào vali, lấy đồ điện tử, mỹ phẩm, đồ dưỡng da của mình.
Cả căn phòng lập tức trống một nửa.
Tống Đình bực bội đi qua đi lại trong phòng khách, cuối cùng “thình thịch” bước vào, hỏi tôi: “Thật sự chia tay?”
Tôi nói: “Ừ.”
Anh bảo: “Em đừng có một mình trốn đi khóc rồi lại hối hận đó?”
Tôi nói: “Sẽ không.”
Anh cắn răng, chết cũng không nói nổi một câu xin lỗi, chỉ hỏi: “Thật sự, thật sự muốn chia tay sao?”
Tôi “rầm” một tiếng gập vali lại, đẩy đi ra ngoài: “Đúng, chính xác, hơn nữa là lời chia tay anh nói ra, tôi chỉ đồng ý mà thôi.”
7
Vừa mới chia tay xong, trở lại trường mấy đó, trạng thái của tôi thật sự không ra gì. Miễn cưỡng gắng gượng đến lớp, tiết thì lập tức chạy về ký túc xá, ngồi chết dí trước máy tính với bộ dạng như muốn nhìn thủng từng trang tài liệu.
Trạng thái như vậy kéo vài , bạn bè mới ra có điều bất thường, cố gặng hỏi mới biết tôi đã chia tay. Các cô ấy không biết bạn trai cũ của tôi là Tống Đình, chỉ nghe tôi từng quen một người hơn tuổi ngoài trường, rồi chia tay đột ngột mà buồn khổ âm thầm.
Thế là các cô ấy xoay quanh tôi đủ kiểu an ủi.
Có người nói: “Có một cậu em khóa dưới thể thao cao tận mét tám tám hỏi xin WeChat của cậu đấy. Cậu chỉ cần gật một cái, tớ gửi ngay. Trên đời bao nhiêu cây to đẹp, sao cứ phải treo mình lên một cái cây cong vẹo chứ?”
Có người lại bảo: “Tối nay đi bar, nhảy nhót chút thì buồn ngay. Hôm nay mở bàn, chị bao, phải vui lên đó!”
Tôi không nỡ từ chối tấm lòng của bạn bè.
Thế là cũng đi bar. Giữa đám đông ồn ào, tôi lại co mình ngồi góc khuất, ôm ly rượu, đầu óc toàn nghĩ đến Tống Đình. Những lời làm quen tôi đều từ chối, cuối cùng lại chật vật trốn khỏi náo nhiệt.
Cậu em mét tám tám cũng đã add WeChat, nhưng sau lời chào hỏi ban đầu, tôi chẳng còn tâm trạng để trả lời tin nhắn bất kỳ lời mời từ cậu ấy ngoài đời.
vậy, theo chút áy náy, tôi thật nói rõ với cậu ấy về tình trạng tình cảm của mình: “Tôi vẫn chưa sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ mới, lỡ dại add cậu, xin lỗi nhé.”
Khi đồng ý chia tay với Tống Đình, tôi dứt khoát, quyết liệt. Nhưng trong lòng lại kìm nén một thở nghẹn, không biết rốt cuộc là đang giận anh đang đấu với chính mình.
Hôm nọ, bạn cùng phòng về sau giờ , tiện miệng nói: “Tống Đình sắp đến trường làm diễn giả đó.”
Ngay lập tức, người tôi đang gục trên giấy nháp liền bật dậy.
“Nghe nói dạo này anh ấy tai nạn xe, may mà không hưởng gì nghiêm trọng.”
Tim tôi như bị một bàn tay bóp chặt, bút trong tay cũng khựng lại, nửa giờ sau tiếp tục rơi vào cái hố đen vũ trụ tên Tống Đình.
Tại sao ngay cả tai nạn cũng không nói cho tôi biết? Người này chẳng phải rất giỏi làm nũng sao?
là, đối với một người đã “người cũ”, thì cũng nên coi như đã chết, lặng lẽ bị gạt khỏi cuộc sống thường nhật?
theo nỗi chua chát khó tên, tôi bước vào giảng đường. Nhìn thấy anh vẫn chỉnh tề, ngồi trên bục giảng với dáng vẻ thể diện, tôi mới âm thầm thở phào.
Nói rằng đã thích, đã ghét bỏ, đều là dối trá. Nhưng yêu nhau với tâm trạng tha thiết, cũng không có nghĩa là nhất định sẽ dễ dàng đi với nhau lâu .
Công việc của Tống Đình quá bận, việc của tôi cũng áp lực chồng chất. Thời gian rảnh để nhau ít đến đáng thương, mà cho dù được, tôi cũng dễ dàng nhìn thấy đôi mắt anh chất chứa mệt mỏi.
Khoảng thời gian chung càng ít, đối với Tống Đình lại càng khó chịu hơn. Anh tìm đủ lý do, đủ để khẳng định sự tồn tại của mình, cố tình dùng tính khí trẻ con để khơi gợi cảm xúc của tôi, dùng lời lẽ trẻ con để thử thách giới hạn của tôi.
Anh rõ ràng biết tôi coi trọng tình cảm này, rõ ràng biết mình nói sai, làm sai, nhưng lại nhất quyết không chịu xin lỗi, chỉ khiến lòng tôi càng buồn bã, chát đắng, không yên ổn.
Thật ra mâu thuẫn không phải không thể tìm gốc rễ. Chúng vốn được tích tụ từ lâu qua những nhỏ nhặt trong đời sống, chỉ là trước anh thường dùng sự làm nũng, nhõng nhẽo đôi mắt rưng rưng để xoa dịu, khiến tôi mềm lòng mà bỏ qua.
Nhưng sống cùng nhau, điểm ma có thể xuất hiện bất ngờ ở đâu đó.
Và thái độ buông xuôi, mặc kệ của anh đã khiến tôi đột nhiên bình tĩnh mà tự hỏi: tình yêu này thật sự còn khả thi không?
Vài sau buổi diễn thuyết, Tiểu Phương điện cho tôi.
“Cô Tưỏng à…”
Tiểu Phương chỉ khẽ một tiếng “Cô Tưỏng…”, sau đó từ đầu dây bên kia truyền đến những tiếng loạt soạt mơ hồ, tôi lờ mờ ra giọng Tống Đình đang ở bên cạnh chỉ đạo cậu ấy nói .
Ngay sau đó, Tiểu Phương mở lời:
“Ngài Tống muốn mời cô Tưởng cùng đi tái khám. Ngài Tống nói anh ấy không muốn một mình đến viện, sẽ thấy sợ.”
Tôi sững lại.
Ngoài cái tính có phần nhí nhố, thì Tống Đình chính là mẫu nam chính phi điển hình trong tiểu thuyết.
Tuổi còn trẻ đã công trong sự nghiệp, nhưng lại mắc đủ kiểu “ công tử”.
Sợ bóng tối, mắc chứng sợ không gian kín, bị dạ dày, còn sợ máu và sợ tiêm.
Mà viện lại chính là “đại bản doanh” của tất cả những thứ đó. Anh ấy nếu không phải lúc khẩn cấp thì tuyệt đối sẽ không bước vào viện nửa bước.
Tống Đình lại huyên thuyên thêm một tràng.
Tiểu Phương khó xử truyền đạt:
“Ngài Tống nói, anh ấy biết cô Tưởng rất bận. Nếu lời mời đột ngột này làm phiền đến lịch trình đã định sẵn của cô, thì cô từ chối cũng không sao cả. Chỉ là khi đi một mình, anh ấy sẽ cô đơn một chút, trống trải một chút, buồn bã một chút, đáng thương một chút… nhưng tự mình đi tái khám thì cũng không vấn đề.”
Tôi: … Mùi “trà xanh” nồng nặc.
Tôi nói:
“Vậy thì mời Tống tổng hãy lấy can đảm, vượt qua chính mình, coi như một bước tiến lớn trong cuộc đời đi.”
Nói xong, tôi liền dứt khoát cúp máy.
8
Tôi cùng mấy người bạn đi ăn lẩu.
Tống Đình làm bộ làm tịch đi ngang qua bàn chúng tôi, giả vờ ngạc nhiên chào hỏi:
“Tiểu Tưởng, các em cũng ở à?”
Anh ta vẫn còn mặc nguyên bộ đồ công sở chưa kịp thay, trên trán còn lấm tấm mồ hôi vội vàng.
Mặt dày bảo nhân viên thêm ghế ngồi ngay bên cạnh tôi, còn nhiệt tình lên tiếng:
“ nhau đều là duyên phận, bữa này để tôi mời nhé.”
Sau đó, Tống Đình lại lấy mấy túi giấy theo, từng cái phát ra. Trên túi in logo một thương hiệu vàng bạc nổi tiếng.
“ là chút tâm ý nhỏ của tôi và Tiểu Tưởng, mong mọi người cho.”
Bạn bè tôi vốn biết giữa tôi và Tống Đình, ban đầu còn chuẩn bị tỏ thái độ lạnh nhạt với anh.
Nhưng khi mở hộp quà sáng loáng bên trong ra, thì bao nhiêu quyết tâm đều tan mây khói.
Giờ thì cả đám cười tươi như hoa hướng dương, còn nhân viên thêm bát đũa cho Tống Đình, ân cần hỏi anh muốn thêm món gì, chỉ thiếu nước gắp đồ ăn bỏ tận bát cho anh thôi.
Tôi đau lòng đến nghiến răng.
Sức mạnh của đồng tiền quả nhiên lợi hại.
Anh ta lại vung tay hào phóng, trực tiếp quyên tặng cho viện một studio hình lớn, kèm trọn bộ đèn và thiết bị quay , một mình giải quyết vấn đề thiếu hụt ngân sách của trường.
Cố vấn và hiệu trưởng tôi, đều cười toe toét, nhiệt tình nói lời cảm ơn.
Buổi tối, tôi đi chạy bộ dọc bờ sông.
Chạy xong, tôi dựa vào đê để giãn cơ. Lúc này, có một người tiến lại gần, ánh mắt dâm tà từ trên xuống dưới quét qua tôi.
Người này tôi có quen mặt. Thỉnh thoảng hắn ta xuất hiện ở mấy ngóc ngách gần trường, huýt sáo trêu ghẹo nữ sinh đi ngang, thậm chí còn bám theo sau vừa đi vừa buông lời khiếm nhã.
Nếu ai mắng lại, hắn còn có thể ra tay quấy rối.
Bảo vệ trường đã từng đuổi đi, nhưng chẳng bao lâu hắn lại quay lại, khiến mọi người bất an.
Hôm nay chắc thấy xung quanh vắng vẻ, hắn càng liều lĩnh. Hắn ngả người lên bờ đê, đôi mắt đầy tia máu, cười đểu:
“Em gái xinh đẹp, chạy bộ một mình hả? Dáng ngon quá nha.”
Tôi bình tĩnh rút về, nhanh chóng bước về phía chỗ đông người.
Hắn cứ bám theo, cợt nhả một hồi, thấy tôi không để ý thì mượn men túm lấy cổ tay, giữ chặt không cho đi:
“Em gái, đi gì mà vội vậy? Ở lại nói với anh một câu chứ.”
Mồ hôi lạnh túa ra, tôi đảo mắt quan . Hôm nay người chạy bộ thưa thớt, mà để ý tới tôi bị hắn quấn lấy trong góc tối thế này lại càng hiếm hoi.
Thấy hắn thần trí mơ hồ, tôi lập tức quay người, tung một cú đá vào hạ bộ. Nhân lúc hắn buông lỏng tay, tôi liền lao về phía có người.
Tên đó gượng lại, lập tức vừa chửi vừa lao tới định bắt tôi. Tôi tuyệt vọng cắm đầu chạy, mùi rượu hôi hám sau lưng càng lúc càng gần…
Ngay lúc ấy, một bóng người cao lớn bất ngờ chắn trước mặt tôi. Anh giữ lấy cánh tay tôi, đẩy tôi ra phía sau, rồi xông lên, tung một cú đá vào ngực gã kia.
Là Tống Đình.
Tôi thở hổn hển, vội rút điện thoại .
Tên kia thấy Tống Đình cao to thì chột dạ, nhưng vẫn giả vờ cứng miệng:
“Anh em, anh không biết thôi, là con bé này nó đứng đó làm bộ quyến rũ tôi trước. Nếu anh cũng hứng thú, thì hai chúng ta cùng…”
Chưa nói câu, hắn đã bị cú đấm của Tống Đình giáng vào mặt.
Hắn còn muốn cãi, nhưng miệng toàn tiếng rên rỉ xin tha.
Tôi chưa từng thấy Tống Đình hung dữ như thế, răng nanh lộ ra, ánh mắt nửa khép lạnh lùng nhìn xuống hắn, như nhìn một hòn đá vô tri, mặc sức giẫm đạp.
Tiếng còi xe từ xa vang lên.
Động tác của Tống Đình khựng lại, tên kia liền thừa cơ đẩy một cái.
Anh bị đẩy trúng lưng vào mép bờ đê, “uỵch” một tiếng, khẽ rên.
Tiếng bước dồn dập vang tới.
Tôi hoảng hốt nhào đến đỡ anh:
“Đụng chỗ rồi? Có rách không? Gãy xương chưa? Có đập đầu không?”
Người ghét viện nhất như Tống Đình, nay lại phải đi cấp cứu lần thứ hai trong thời gian ngắn.
Bác sĩ dùng cồn trùng vết xước ở cùi chỏ và khớp ngón tay, anh thì kêu “xì xì” đau quá đáng, nhưng mắt lại dán chặt không rời tôi.
Tôi ôm áo khoác của anh, lo lắng hỏi:
“Bác sĩ, chắc không sao chứ?”
Phớt lờ mấy cái nháy mắt làm trò của Tống Đình, bác sĩ nghiêm túc đáp:
“ là ca nhẹ nhất tôi trong tuần này. Nếu tới muộn hơn chút, thì mấy vết này cũng tự lành rồi.”
Tôi: …
Tống Đình: …!
Bác sĩ đẩy gọng kính, nghiêm giọng hỏi:
“Cậu vừa rồi là đang nháy mắt ra hiệu với tôi sao? Xin lỗi nhé, tôi không thấy đâu.”
9
Cảm được thái độ của tôi đã dịu đi, Tống Đình lập tức “được đằng lân đằng đầu”, tần suất xuất hiện trong cuộc sống của tôi tăng vọt.
Anh kiên trì gửi tin nhắn cho tôi suốt mấy tuần liền.
Hôm nay gửi anh cắn vạt áo, để lộ cơ bụng rắn chắc, cơ bắp hàng lối chỉnh tề. Anh còn cố ý chọn góc từ trên xuống, lông mi cụp, môi mỏng khẽ cắn.
mai thì gửi mặc vest, áo sơ mi trắng cởi lơi lả vài nút, đường cơ bắp mờ ẩn kéo đến tận chỗ “không tiện miêu tả”.
kia thì gửi tập gym, mồ hôi sắp rơi chưa rơi, đường nét cơ thể vừa tùy ý vừa như được trời khéo tạc, khiến cô bạn cùng phòng tình cờ đi ngang qua sau lưng tôi phải buột miệng kêu “Wow…”.
Xen giữa những bức là những “tiểu luận xin lỗi” .
Mà không phải gõ chữ, anh viết tay rồi lại gửi cho tôi.
Lải nhải mấy trang giấy, dòng tự kiểm điểm mình về “đức hạnh đàn ông còn thiếu sót”.
Dịch ngắn gọn chỉ có một câu: “Xin lỗi vợ yêu, anh sai rồi, tha thứ cho anh.”
Tôi xem xong, thỉnh thoảng chỉ đáp lại bằng một chữ “Đã đọc”.
Đôi khi, Tống Đình còn gửi cả . Điều thú vị là anh gửi, thường có thể ghép cặp với mà Tiểu Phương lén gửi cho tôi.
Ví dụ:
Anh gửi đoạn mình mặc chiếc tạp dề xanh hoa nhí, ngoan ngoãn đứng bếp nấu canh gà, ra dáng “người đàn ông của gia đình”, dịu dàng trầm tĩnh.
Ngay sau đó, Tiểu Phương lại gửi thật: Tống Đình đeo găng tay, lao lên sườn đồi đuổi bắt gà.
Con gà lông vàng hoảng loạn vừa chạy vừa kêu, bay loạn xạ. Cuối cùng bị Tống Đình túm được, còn quẫy cánh dữ dội, khiến lông bay đầy người anh.
Anh hí hửng xách con gà tới gần ống kính, khoe:
“Con gà này chạy giỏi thế, thịt chắc chắn ngon, vợ sẽ thích lắm.”
Rồi quay sang nghiêm túc dặn Tiểu Phương:
“Cậu mau lên mạng quay cho đẹp, tốt nhất quay tôi trông thật gia đình một chút, nhưng cũng không được làm mất đi vẻ đẹp trai. Vợ tôi chỉ mê khuôn mặt này thôi.”
Nói xong, anh phấn khởi dắt gà đi cho chủ quán làm thịt.
Tiểu Phương thì tuyệt vọng kết thúc bằng lời kêu gào với ống kính:
“Cô Tưởng, nếu cô còn không quay lại, ông chủ sẽ phát điên, tôi cũng sắp điên mất rồi!”
Ánh mắt tôi dừng trên bàn làm việc. Canh gà trong , giờ đang yên ổn nằm trong chiếc cốc giữ nhiệt ngay trước mặt tôi.
Một đêm khuya, khi tôi đang làm bài đọc cho thầy hướng dẫn, Tống Đình tới.
Kết nối rồi, cả hai đều im lặng, trong điện thoại chỉ có tiếng thở khe khẽ.
Rất lâu sau, mới vang lên giọng anh khàn khàn, theo sự hối hận:
“Tiểu Tưởng, anh nhớ lại rồi… xin lỗi em.”
Tôi chỉ “Ừ” một tiếng.
Anh lắp bắp:
“Thật ra anh không phải… thật ra sau khi biết em ghét mùi thuốc lá, anh đã bỏ rồi. Hôm đó, thật ra là anh cố ý, chỉ muốn chọc giận em, chỉ muốn em chú ý tới anh.”
Tôi chậm rãi nói:
“Nhưng anh không biết nói những lời đó sẽ khiến em buồn sao? Anh không biết em ghét nhất là lấy tình cảm ra làm trò đùa sao?”
Anh lập tức cuống quýt chen lời:
“Anh biết! Nên anh hối hận ngay sau đó! Anh thật ra chỉ là cố tình mè nheo, mấy hôm đó em lạnh nhạt với anh quá, anh chỉ muốn em quan tâm tới anh thêm một chút, dỗ dành anh nhiều hơn. Lúc ấy anh ăn nói bừa bãi, thế là mới lỡ miệng nói chia tay.
Em lúc cũng bình thản, ở bên em anh chẳng có chút cảm giác an toàn . Anh mua đồ em cũng không , nhan sắc của anh ở chỗ em dường như chẳng có tác dụng gì. Anh thật sự không biết phải dùng gì để thu hút em, nên cuối cùng mới phạm sai lầm.
Rõ ràng biết đó là giới hạn của em, vậy mà anh vẫn ngu ngốc giẫm lên…”
Tôi đáp:
“Trước em từng nghĩ tới tương lai với anh – có thể là kết hôn, có thể sẽ có con. Nhưng hôm đó, tất cả khả năng về tương lai ấy đều bị em phủi sạch.”
Trong giọng anh vang lên sự sợ hãi tuyệt vọng:
“Anh sẽ thay đổi! Anh sẽ không bao giờ phạm lỗi như thế nữa! Anh sẽ thay đổi thật mà!”
Một người thường giỏi ăn nói là thế, lúc này lại vụng về, lặp đi lặp lại mãi một câu, trở nên ngập ngừng, luống cuống chẳng giống anh chút .
10
Đêm giao thừa, tôi bị tòa soạn cử ra ngoài hình hoạt động đón năm mới ở quảng trường Thiên .
Đứng ở cổng quảng trường đông nghịt người, tôi thở . Cho dù có chen được vào, ngoài một biển đầu người ra, chắc cũng chẳng nổi cái gì.
Tôi đang định quay về, thì phía sau có một nhóm nam sinh cười đùa xô đẩy, khiến tôi ngã dúi vào dòng người cuồn cuộn.
Ngay khoảnh khắc bị đẩy, tôi lập tức ra có gì đó không ổn.
Người từ bốn phương tám hướng dồn lại, kéo tôi đi về phía trước trong trạng thái gần như bị nhấc khỏi mặt đất, hoàn toàn mất khả năng tự chủ.
Chiếc điện thoại trong túi áo khoác lắc lư sắp rơi, nhưng tôi chỉ có thể dồn sức vào hai việc: một là bảo vệ chiếc máy quý giá, hai là cố giữ thăng bằng giữa dòng người chật cứng.
Đám đông không hề có dấu hiệu giãn ra, thậm chí càng lúc càng chen chúc.
Tôi chẳng còn tâm trí lo máy , chỉ cố gắng dùng tay chống lại sức ép từ mọi phía, đến mức ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.
Các cửa hàng xung quanh không biết từ lúc đã đóng sập cửa. Dòng người mới vẫn không ngừng tràn vào, khiến con phố bị nhồi chật ních.
Tiếng người như những đợt sóng trào lên từ bốn phía. Tôi nghe thấy phía trước có người hét: “Đừng đẩy nữa! Đừng đẩy nữa!”, nhưng phía sau lại là tiếng ồn ào thúc ép chen lấn không ngừng.
Hình như có tiếng còi của vang lên đâu đó, ánh phản quang từ đồng phục của họ vẽ vệt sáng hình quạt trong tầm mắt tôi.