Cha tôi là người duy nhất trong bán kính cả trăm dặm bán thứ gọi là “âm táo.”
Mỗi đêm, đàn ông trong làng lại xếp thành một hàng dài kiên nhẫn chờ cha mở cửa.
“Trương Lão Tam, vẫn là ông có phúc nhất! Con lợn cái nhà tôi không tài nào làm ra được cái hương vị này!”
“Nói nhảm! Vợ ông vừa béo vừa xấu, sao bì được với bà nhà Lão Tam. Người ta vốn là dân thành phố, dĩ nhiên là phải khác rồi!”
Ai cũng tấm tắc khen âm táo cha tôi làm ra vừa tròn trịa, căng mọng, lại có màu đỏ tươi trong suốt.
Thế nhưng bọn họ không hề biết mẹ tôi đã qua đời từ hơn mười năm trước.
Thứ cao lương mỹ vị mà bọn họ khao khát và tìm mọi cách để có được, thực chất lại được làm ra từ một cái xác khô đang dần thối rữa.