Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qZOo3A6Nw

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 12

Không biết bao lâu sau, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối hẳn. Ánh sáng từ đèn chùm pha lê trở nên lạnh lẽo khác thường.

Tiếng khóc trong lòng tôi dần nhỏ lại, chỉ còn tiếng sụt sùi. An An khóc mệt, cơ thể nhỏ xíu mềm nhũn, tựa vào tôi, vẫn thỉnh thoảng nấc nhẹ. Khuôn mặt nhỏ đầy vệt nước mắt, đôi mắt sưng húp như trái đào. Đôi bàn tay nhỏ siết lấy áo tôi cuối cùng cũng thả lỏng một chút.

Chị Trần nhẹ bước tới, trên tay là một ly nước ấm và một chiếc khăn ấm, khóe mắt cũng đỏ hoe.

Tôi nhận khăn, nhẹ nhàng lau mặt cho An An. Khi chiếc khăn ấm chạm vào mí mắt sưng đỏ, con khẽ rụt người lại nhưng không tránh đi. Lau sạch gương mặt, tôi cho con uống vài ngụm nước. Con uống từng ngụm nhỏ, hàng mi dài vẫn còn vương những giọt lệ.

“Phu nhân, bữa tối…” Chị Trần khẽ hỏi.

“Không ăn đâu.” Tôi lắc đầu, giọng khản đặc, “Nấu ít cháo kê, để ấm. Tôi đưa con lên nghỉ trước.”

“Vâng.” Chị Trần vội đáp.

Tôi bế An An vẫn còn mệt, mềm nhũn tựa vào vai mình, từng bước chậm rãi lên cầu thang. Cái đầu nhỏ gối lên vai tôi, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào cổ.

Về tới phòng trẻ, tôi không bật đèn lớn, chỉ bật chiếc đèn ngủ hình mặt trăng ở góc phòng, ánh sáng dịu nhẹ. Tôi đặt con xuống giường, đắp chăn mỏng. Con mở đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, trong ánh mắt vẫn còn nguyên nỗi hoảng sợ và sự ấm ức cùng phụ thuộc sâu đậm.

“Ngủ đi, An An.” Tôi ngồi bên giường, nhẹ vỗ về, “Mẹ ở đây, không đi đâu. Nhìn con ngủ.”

Con đưa bàn tay nhỏ ra, mò mẫm nắm lấy một ngón tay tôi, siết chặt.

Tôi không rút tay ra, để mặc con nắm. Tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về cơ thể bé bỏng ấy, miệng khe khẽ hát một khúc ru không rõ giai điệu, đến chính tôi cũng không biết là bài gì.

16

Được một lúc thật lâu, mí mắt sưng đỏ của con cuối cùng cũng nặng nề khép lại, hơi thở trở nên đều đặn và kéo dài.

Chỉ là bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy ngón tay tôi, vẫn không chịu buông ra.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố chập chờn sáng tối.

Tôi ngồi trong ánh sáng mờ, nhìn An An đang ngủ say nhưng đôi mày nhỏ vẫn hơi nhíu lại, trong lòng là những tàn tro còn sót lại sau một cơn băng giá.

Sự xuất hiện của Chu Diên Chu giống như một trận mưa đá ập đến bất ngờ, phá vỡ sự bình yên mà mẹ con tôi đã chắt chiu dựng nên.

Nó cũng khiến tôi hoàn toàn nhìn rõ một sự thật: Chỉ cần tôi vẫn mang cái danh “vợ của nhà họ Chu”, chỉ cần tôi còn ở trên đường ray cốt truyện mà cuốn tiểu thuyết này sắp đặt, thì sự an yên thực sự sẽ mãi không thể với tới.

Muốn sống thong thả, bình tâm nuôi con, điều kiện tiên quyết là phải có một mái nhà thật sự thuộc về riêng chúng tôi, cách xa tâm bão.

Ly hôn. Nhất định phải ly hôn.

Hơn nữa, phải nhanh. Trước khi cốt truyện sụp đổ hoàn toàn.

Hôm sau là thứ Bảy.

Nắng rất đẹp, len qua khe rèm chiếu vào phòng.

An An tỉnh muộn hơn thường lệ.

Khi mở mắt, đôi mắt sưng đỏ đã bớt đi nhiều, nhưng tinh thần vẫn uể oải, trông như mầm non bị sương đánh.

Con ngồi yên trên giường, ôm con gấu bông trong lòng, ánh mắt có chút trống rỗng.

“An An, hôm nay mẹ đưa con đi chơi nhé?”

Tôi cố gắng để giọng mình nghe thật vui vẻ.

“Đi một nơi thật xa, để xem máy bay thật to!”

An An ngẩng đầu, đôi mắt to nhìn tôi, chẳng có mấy thần sắc.

Nhưng con chậm rãi, rất chậm, gật đầu một cái.

Sau trận bão hôm qua, dường như con càng cần một sự an toàn chắc chắn hơn.

Tôi lập tức hành động.

Thu dọn một chiếc balo đơn giản, bỏ vào vài bộ quần áo thay cho An An, bình nước, ít đồ ăn vặt, và con gấu bông mà con vẫn ôm khi ngủ.

Để lại cho chị Trần một tờ giấy, chỉ viết là đưa An An ra ngoài thư giãn hai ngày.

Rồi tôi lái xe, chở An An thẳng hướng Nam.

Điểm đến là một khu công viên giải trí lớn mới xây ở thành phố bên.

Không phải cuối tuần, nên lượng khách không nhiều.

Những vòng quay khổng lồ, tòa lâu đài cổ tích rực rỡ sắc màu, xe hoa phát nhạc rộn rã… Tất cả đều ngập tràn không khí mộng mơ và náo nhiệt.

Tôi mua hai vé, nắm tay An An bước vào.

Con rõ ràng bị choáng ngợp bởi thế giới to lớn, rực rỡ trước mắt.

Cái miệng nhỏ hơi hé ra, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc xen lẫn chút e dè.

Bàn tay bé xíu nắm chặt lấy ngón tay tôi.

“Nhìn kìa, máy bay to kìa!”

Tôi chỉ về phía xa, nơi có trò trải nghiệm bay mô phỏng.

Một khoang máy bay giả khổng lồ treo lơ lửng trên không.

Ánh mắt An An lập tức bị hút chặt.

Tôi dắt con đi tới.

Người xếp hàng không nhiều.

Nhân viên giúp chúng tôi thắt dây an toàn.

Khoang máy bay khởi động, từ từ nâng lên, xoay tròn, mô phỏng cảm giác bay.

Màn hình khổng lồ trước mặt chiếu bầu trời xanh biếc, mây trắng bồng bềnh và khung cảnh thành phố từ trên cao.

Khi “máy bay” lên tới điểm cao nhất, tầm nhìn bỗng mở rộng, cả công viên thu trọn trong mắt.

Lúc này, cơ thể bé nhỏ của An An, vốn luôn căng cứng, cuối cùng cũng thả lỏng một chút.

Con áp mặt vào vách kính trong suốt, đôi mắt không chớp nhìn ra lâu đài thu nhỏ, tàu lượn đang vun vút trên đường ray, và những con người bé xíu như kiến.

Trong mắt con, phản chiếu cả một thế giới rộng lớn, long lanh ánh sáng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương