Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
03
Lật xem loạt trong khung trò chuyện trên điện thoại – hơn chục tấm Hứa Man Man tạo dáng uống trà chiều trong sân thự ở chừng núi.
Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tiễn Đường Diệp rời đi.
Ngay sau đó, tôi gửi một đoạn ghi âm cho trợ lý Joey.
cô ấy đi tra xem chủ nhân thực sự của căn thự kia là ai.
Căn thự đó nằm ở núi, trước có nước, sau có núi.
Phong thủy và cảnh sắc đều thuộc hàng thượng đẳng.
Sau khi ty niêm yết thành , tôi đích chọn mua, tỉ mỉ sắp xếp, chuẩn bị giữ lại làm nơi dưỡng già sau này cùng Đường Diệp.
Lần đầu tiên Hứa Man Man để lộ vết hôn đỏ mờ ám trên chiếc cổ trắng nõn trước mặt tôi,
còn bóng gió rằng – đó là kiệt tác của Đường Diệp trong làm việc.
Ngay hôm đó, tôi đem căn thự kia rao bán.
Bên môi giới nói với tôi, người mua là một thương nhân giàu có đến nơi khác.
Khi ấy tôi đang tác nước ngoài, cũng không hỏi kỹ, trực tiếp ủy quyền cho họ lo toàn bộ thủ tục.
Không ngờ, nửa năm sau, tôi lại thấy căn thự đó trong của Hứa Man Man.
Bài trí quen thuộc, góc view độc nhất vô nhị.
Đích thị là căn nhà tôi từng dồn biết bao tâm huyết, từng gửi gắm tương lai.
Đường Diệp muốn nuôi chim hoàng yến, tôi không ý kiến.
nếu anh ta lén lút mua lại căn nhà tôi từng dùng để dưỡng già cùng anh ta,
rồi đem nuôi chim hoàng yến ở đó.
Tôi – cực kỳ có ý kiến.
Có vẻ đoán được tôi đã xem hết , Hứa Man Man đầu lần lượt thu hồi từng tấm.
Đáng tiếc, tấm đầu tiên đã quá phút, không thể rút lại được.
Cô ta dứt khoát gửi tin nhắn thoại:
“Xin lỗi nha Tổng giám đốc An, gửi nhầm.”
Thấy tôi mãi không phản hồi,
cô ta lại liên tục gửi thêm mấy đoạn:
“Đường Diệp mua lại căn nhà chị để dưỡng già rồi tặng đó.
Nhà tốt thì phải biết dưỡng người.
Anh ấy nói – chỉ có mới xứng ở một nơi có vị trí đẹp thế này.”
“Chị lớn tuổi rồi, lại quen khổ rồi, ở trong thành phố hít thêm khói xe cũng tốt cho sức khỏe.”
“ rồi, chị hiền lành rộng lượng lại biết nhịn, nói nhiều vậy chắc chị cũng không giận đâu nhỉ?”
Mỗi đoạn ghi âm đều chính xác dừng lại trước phút để có thể thu hồi.
Vừa đủ để tôi nghe thấy, lại không để lại chứng cứ.
Thật ra, tôi cũng có chút muốn nói cho cô ta biết chuyện Đường Diệp cô ta đi phá thai, để cô ta rối lên chơi.
nghĩ lại thì… thấy mất giá quá.
Để cô ta nhảy nhót thêm chút cũng chẳng sao.
Tôi còn có hàng trăm chuyện quan trọng hơn gấp trăm lần cần phải lo mỗi .
04
cuối cùng của mỗi tháng, là lịch cố tôi đến trường quốc tế đón con về nhà nghỉ cuối tuần.
Lần này, tôi cũng dừng xe trước cổng trường như thường lệ.
Không ngờ lại thấy Hứa Man Man xách một hộp bánh kem, cướp lời gọi tên con bé – Sâm Sâm – trước tôi một bước.
Khung cảnh ấy, quen thuộc đến đau .
Khiến lúc tôi bước xuống xe, tay chân luống cuống suýt ngã.
Nước mắt mờ mắt, tôi như phát điên mà lao về bọn họ.
mươi năm trước, cũng là một buổi chiều bình thường thế này.
Tôi vừa tan học, thì bị một người phụ nữ ăn mặc chỉn chu chặn đường.
Bà ta nói mình là bạn của bố tôi, đặc đến thăm tôi, còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon.
Bà ta rất hiểu tâm lý mấy cô bé cấp .
Chỉ trò chuyện với tôi vài câu đã khiến tôi cảm thấy bà ấy như một người chị tri kỷ.
Chúng tôi nhanh chóng trở nên thiết, thường xuyên gặp nhau ở cổng trường.
Một lần, bà ta con mình sắp nhật, muốn mời tôi đến nhà ăn mừng.
Tôi đi.
Và rồi phát hiện bố tôi cũng ở đó.
Lúc ấy tôi đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không , bỏ đi.
bà ta viện đủ lý do, nói bố tôi giúp đỡ bà rất nhiều, là đại ân nhân, tôi đừng nghĩ nhiều.
Cứ nhất quyết kéo tôi cùng hát nhật, thổi nến, ăn bánh với con bà ta.
Đến khi tôi rối bời trở về nhà, thì phát hiện đã nhảy lầu sân thượng.
Chiếc điện thoại rơi bên cạnh bà ấy, hiện rõ bức tôi cùng bọn họ thổi nến.
Trong , tôi quay về máy , người phụ nữ ấy vòng tay ôm vai tôi sau, cúi đầu ghé tai thì thầm.
Còn bố tôi ôm đứa trẻ của bà ta, cười rạng rỡ.
Một cảnh tượng nhật ấm áp, hạnh phúc như của một gia đình bốn người.
Lại trở thành lưỡi dao giết tôi.
Cũng là cơn ác mộng đeo bám tôi suốt đời.
Tôi như hóa điên mà lao tới, kéo Sâm Sâm ra sau , chỉ tay mặt Hứa Man Man, gằn giọng:
“Cô đến đây làm gì?!”
Cô ta mỉm cười nhàn nhạt:
“Tổng giám đốc Đường đối xử với tôi tốt như vậy, tôi thay anh ấy đến thăm con , cũng đâu có gì quá đáng?”
Nói rồi còn sau tôi kéo Sâm Sâm ra, tiếp tục làm .
“Tôi với Sâm Sâm rất hợp nhau đấy.”
Ánh mắt cô ta tràn đầy tự đắc, sau là thứ độc ác không thể gọi thành lời.
trước đến , tôi vẫn lạnh nhạt nhìn cô ta nhảy nhót, trong chẳng gợn sóng.
liên quan đến con , bộ dạng mặt dày vô liêm sỉ của cô ta khiến tôi tức đến toàn run rẩy.
Tôi chỉ muốn lập tức đưa Sâm Sâm rời khỏi đây, sau đó quay lại tính sổ với cô ta.
Không ngờ, Sâm Sâm lại chủ động bước ra sau tôi, nhìn chằm chằm Hứa Man Man hỏi:
“Cô là tiểu tam của ba tôi không?”
Hứa Man Man sững lại, lúng túng nói:
“Con , đừng nói chuyện khó nghe như vậy…”
“Biết khó nghe thì đừng làm.
Đã làm rồi thì biết điều mà trốn đi, đừng có vác mặt ra ngoài làm trò, còn đòi người ta nín nhịn cho cô ?”
Trước hỏa lực dồn dập của Sâm Sâm, Hứa Man Man cuối cùng cũng không giữ nổi vẻ giả vờ.
Cười lạnh, giọng chua chát:
“Con biết gì chứ? Khi đàn ông chưa có tiền, chọn vợ dựa giá trị sử dụng – ai có ích thì lấy người đó.
Có tiền rồi, mới đi tìm tình yêu đích thực.
Tôi, mới là tình yêu đích thực của ba con.”
Sâm Sâm lạnh lùng đảo mắt:
“Vậy ? Thế chị ‘chân ái’ tính làm gì? Dụ dỗ tôi để chọc tức tôi ?
Thôi chị nghỉ đi. Tôi tuy chưa ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy rồi.
Chẳng qua là món đồ chơi của ba tôi thôi.
tôi lười để ý tới chị, mà chị lại tự tưởng mình lên tiên.”
Sâm Sâm mỗi sáng đều là người đọc bài đầu cho lớp, giọng rất to.
Lúc này, bắn một tràng như súng liên thanh, khiến học và phụ huynh vây lại xem càng đông.
Tôi thật sự được mở mang tầm mắt về thế hệ học trung học bây .
Đứa nào cũng như tiểu đại nhân, kiến thức đầy mình, miệng lại độc vô cùng.
Chỉ trỏ Hứa Man Man, bàn tán không ngớt:
“Chậc~ tiểu tam mà cũng dám ló mặt.
Tiểu tam của ba tôi có thấy chúng tôi là tránh xa ba thước ấy chứ.”
“Nhà tôi cũng có một bà như vậy, đẹp hơn này, ngoan hơn này nhiều.”
“Đường Sâm Sâm, ba cậu là không có mắt.”
Sâm Sâm tức đến dậm chân:
“Cô ra đây mất mặt làm gì?!”
Hứa Man Man bị vây giữa đông, mặt đỏ bừng bừng, muốn trốn cũng trốn không được.
Ước gì có lỗ nào để chui xuống.
lúc này, có người tách đông chen .
Vừa thấy người tới là Đường Diệp, cô ta như gặp cứu tinh.
Ngẩng đầu lên, nước mắt tròng:
“ chỉ đi ngang qua thôi… Mọi người đông vậy mà lại nạt mình , có phải quá đáng rồi không…”
Một nhóc trai nhóc đồng loạt phản pháo:
“ nạt cô thì sao? Còn phải chọn nữa hả?”
“ đó, không phải tự cô lòi mặt ra ?”
“ này mà cũng gọi là nạt thì tôi xin nạt cô mỗi !”
“Tôi cũng vậy, tôi muốn làm đại hiệp trừ gian diệt ác!”
…
Bọn nhóc lo bắn pháo, phụ huynh sau thì gật gù đồng tình.
Hứa Man Man chỉ còn cách lặng lẽ dịch về Đường Diệp.
Sau đó, chuẩn xác đổ người ngất anh ta.
Dù gì cũng cùng một giới, nên vài phụ huynh quen biết đã hiểu ra phần nào đầu đuôi.
người thiết nhìn tôi ra hiệu, rồi đầu gọi mọi người giải tán.
Sau khi đông rời đi,
Đường Diệp đỡ Hứa Man Man đang “ngất xỉu”,
ánh mắt có phần chột dạ.
Những chuyện tôi từng trải qua,
anh ta đều biết.
Sau khi sự nghiệp ổn , tôi Sâm Sâm,
nghỉ ở nhà gần nửa năm không tới ty.
Tôi từng nửa đùa nửa thật nhắc nhở anh ta:
“Sâm Sâm là giới hạn của tôi.
Dù sau này thế nào, cũng tuyệt đối không được liên lụy đến con bé.”
Khi ấy, anh ta ôm tôi , thâm tình thề thốt:
“Anh tuyệt đối sẽ không để lịch sử lặp lại.”
Lúc đó, tôi tin anh ta.
Bởi vì lý do tôi chọn ở bên anh ta,
chính là vì anh ta hiểu nỗi đau trong tôi, cũng chịu bỏ vệ vỏ bọc yếu mềm của tôi.
Năm đại học, trong lớp có bạn vì cha ngoại tình mà khóc òa ngay trong lớp.
chạy tới an ủi.
Chỉ có Đường Diệp – lập tức kéo tôi rời khỏi lớp, không cho tôi nghe những chuyện bẩn thỉu đó.
Chúng tôi xin nghỉ một tuần đi đạp xe dã ngoại,
đến điểm đến thì xác quan hệ yêu đương.
Khi ấy tôi nghĩ, nếu trên đời này còn có thể tin một người đàn ông…
thì đó chỉ có thể là anh ta.
Vậy mà đây, Hứa Man Man lại dẫm trúng ranh giới cấm kỵ trong tôi mà nhảy nhót.
Đây là “lối suy nghĩ chung” của tất những tiểu tam ham trèo cao,
hay là… cô ta thật sự biết về quá khứ đó của tôi?
Nếu biết, thì là ai nói với cô ta?
Tôi không muốn nghĩ sâu.
Chỉ nắm lấy tay Sâm Sâm, không ngoái đầu, bỏ đi.
Chỉ là… Sâm Sâm vẫn bị tôi kéo đi,
mà còn không quên quay đầu, hét với ba nó một câu:
“Cô ta làm con mất hết mặt mũi rồi đó!”