Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Trước đêm kết hôn, tôi đứng phòng bao của khách sạn nghe thấy Lương Túc Đình đang nói với bạn mình.

“Tôi là trả thù cô ấy.”

“Tôi giả vờ như bị cô ấy mê hoặc thôi.”

“Yên tâm, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi.”

bạn anh ta khâm phục: “Không hổ là Đình ca! Vậy chiếc nhẫn kim cương anh tặng cô ấy là hàng giả đúng không?”

Lương Túc Đình biến sắc: “Sao có thể! Vợ tôi không đeo đồ giả.”

Bạn anh ta lại hỏi: “Thế…anh bảo mua biệt thự cho cô ấy cũng là gạt cô ấy?”

“Đương nhiên là gạt rồi!” Lương Túc Đình vô tự tin.

“Tôi mua cho cô ấy là căn penthouse ở trung tâm thành phố.”

Bạn anh ta câm nín: “Thế báo thù kiểu gì trời?”

Lương Túc Đình chắc như đinh đóng cột: “Năm xưa cô ấy sỉ nhục tôi – tôi cũng phải dùng tiền để sỉ nhục lại cô ấy!”

1

phòng bao rất ồn.

Cho nên tôi nghe được mấy từ rời rạc: “…mê hoặc …vợ tôi …căn hộ lớn …”

Lương Túc Đình đúng là thích khoe khoang thật.

Hóa ra trước mặt bạn bè anh trẻ con như vậy.

Tôi bình tĩnh đẩy cửa bước vào.

Lương Túc Đình giật mình quay đầu, trong còn có chút hoảng hốt: “Lăng Lăng? Em vừa…nghe thấy…”

Tôi anh lại ngại tôi nghe thấy “lời tỏ ngầm” của anh, nên giả vờ không : “Hử? Nghe gì cơ?”

Anh im lặng hai giây: “Không có gì.”

Bạn anh ta nhìn hai chúng tôi bằng ánh vi diệu, cuối ánh ừng trên người Lương Túc Đình – người đã vô thức đứng dậy kéo ghế cho tôi, còn rót cho tôi chén trà nóng – rồi khan: “Tôi… đột nhiên nhớ mình có việc, tôi đi trước đây.”

Tôi ngạc nhiên: “Không phải nói chiều đi xem dự án mới sao?”

Anh ta ôm mặt: “Ăn đồ ngọt quá… đau răng.”

Lương Túc Đình cau mày nhìn theo: “Em hẹn cậu ta xem dự án gì?”

Tôi đáp qua loa: “Ồ, cậu ấy bảo đầu tư vào một dự án bên quỹ của bọn em, vừa khéo nằm dưới tên phòng thí nghiệm của em.”

Anh ngẩng đầu kiêu ngạo: “Hóa ra cô nàng Giang tiểu thư cũng có ngày phải đi tìm người đầu tư.”

Tôi nhẹ: “Đúng vậy, quỹ nghiên cứu năm nay thiếu tiền.”

Lương Túc Đình hừ một tiếng: “ em cũng có thiếu tiền cơ.”

Tôi không đáp.

Khóc nghèo trước mặt đầu tư vốn là thiên phú của dân nghiên cứu khoa .

rõ ràng anh nhầm ý của tôi.

Anh liếc tôi với vẻ “giả bộ thản nhiên”: “Em nói vài câu dễ nghe đi, cậu ta không đi xem anh đi.”

Tôi đặt tay lên mu bàn tay anh: “Không cần.”

Anh lập sốt ruột: “Tại sao không cho anh đi? Dựa vào gì cậu ta được anh không được?!”

Tôi uống ngụm trà: “Dự án đó chẳng có tiền đồ gì, anh đừng tiêu tiền linh tinh.”

Anh khựng một giây – hình như không ngờ câu trả lời lại là vậy.

“… Ừ.”

Khóe môi anh cong lên một chút, có vẻ ngượng, quay đầu sang chỗ khác: “ ra em… lo cho anh à.”

“Thật là không có cách nào với em.”

Tôi liếc anh: “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi.”

Khoé môi anh càng nhếch lên cao: “Vậy em còn chỗ nào cần tiền không? Anh đang có một khoản không tiêu vào đâu đây.”

Tôi cụp : “Thật ra em có một đề tài nhỏ, ít người quan tâm, khó xin kinh phí…”

Lương Túc Đình lập gấp gáp: “Anh tài trợ! Em cần bao nhiêu?!”

Tôi báo một con số.

Anh thở phào: “Nhiêu đó cũng khiến em hạ mình à.”

“Mai anh để thư ký luôn.”

Nói xong, như thể trút được gánh nặng, anh ngẩng đầu tự đắc: “ em cảm thấy thế nào?”

Tôi? Tôi vui chứ.

anh nhìn tôi mong đợi: “Có phải rất không cam lòng? Có phải thấy anh quá kiêu căng? Có phải tới mức khó chịu?”

… Lại lên cơn tự diễn tổng tài.

Lương Túc Đình không tệ, thỉnh thoảng sẽ nhập vai nam chính ngôn c ư ỡ n g ép độc chiếm.

Mỗi lần tặng quà đều phải diễn tiết mục này.

Tôi không , là vị hôn thê tương lai của anh, tôi quyết định phối hợp.

Thấy anh buồn bã ngồi một góc khi “nói lời độc ác”, tôi tựa đầu vào vai anh, nhạt như đọc bài: “Ôi chúa ơi, em đành uất ức nhận số tiền khổng lồ này… cứ …Thật là chếc em rồi .”

2

Tôi và Lương Túc Đình là bạn từ phổ thông đến đại .

Tốt nghiệp xong tôi ra nước tiếp, anh ở lại khởi nghiệp, hai bên mất liên lạc.

đó tôi về nước, xây phòng thí nghiệm, tiện thể sắp xếp lại tài sản gia đình.

Trùng hợp gặp lại trong buổi họp lớp.

Tôi đang nói nói với đám bạn cũ, có đứa trêu: “Ơ kìa, về kế nghiệp gia sản à?”

Tôi đùa: “Sắp phá sản rồi, về kế nghiệp… nợ.”

Lương Túc Đình đưa danh thiếp: “Có gì cứ tìm anh.”

Tôi nhận lấy, thuận miệng nói: “Ừ, nào ăn bữa cơm.”

Tôi uống rượu một vòng rồi quay lại – anh vẫn đứng đó.

nào?” anh hỏi.

“Hả?”

“Không phải nói ăn cơm sao?”

nay anh ăn mặc phong độ doanh nhân, người ánh sáng kim tiền.

Nghe nói còn thích tổ chức các buổi họp lớp, năng lực xã giao mình – sao câu khách sáo cũng không ?

anh mím môi nhìn tôi bằng ánh cố chấp và ủy khuất…

Tôi mềm lòng: “Được rồi được rồi, anh chọn thời gian đi.”

Anh như xấu hổ, quay mặt đi: “Tất – tất cả đều được.”

Cuối quyết định thứ Ba tuần .

Ăn một nửa, anh trốn ra nghe điện thoại.

Tôi đi ngang WC mới cờ nghe được:

“…đúng, mấy hàng đó bao trọn gói đi …tôi phải cho cô ấy tay …ừ, cô ấy thích màu tím, trang trí lên …”

Chắc không liên quan đến tôi đâu.

… Mặc dù tôi cũng thích màu tím thật.

tôi có tiền, mấy cái trò “cho người ta nhìn màu sắc xem” theo kiểu giàu này tôi đúng là chưa gặp bao .

Tôi lặng lẽ lùi đi.

Ngày đó, tôi và anh vốn rất hợp nhau, giúp đỡ nhau liên tục, luôn cạnh tranh vị trí nhất – nhì trường.

Tôi giành hạng nhất , anh hạng nhì .

Hạng ba là vị trí “chắc suất”.

Nhận bổng mãi ngại, tôi bảo tài trợ lập một hạng mục bổng riêng.

trao giải để thể hiện bạn lâu năm, tôi tự tay đưa cho anh: “Cầm đi, dù sao anh cũng không lấy nổi bổng của trường.”

Tôi còn nhớ ấy mặt anh đỏ bừng vì kích động.

Chẳng lẽ… anh cảm kích tôi đến ?

Không ngờ Lương Túc Đình lại “nặng ” như vậy.

Điện thoại rung – tin nhắn anh gửi: “Em ăn gì?”

Tôi nghĩ một chút: “Lẩu.”

Tin nhắn anh gửi tới : “Anh đặt rồi Pháp, Nhật, Âu…”

đó lập thu hồi, đổi thành: “Lẩu cũng được, anh cũng đang ăn.”

Tôi bật .

năm không gặp, Lương Túc Đình dễ thương thật.

3

Đến ngày hẹn, một vị khách “không mời đến” xuất hiện.

“Lăng Lăng.”

sâu của ex – người lẽ ra đang ở tận nước .

Tôi cáu: “ gì thế, chúng ta chia tay rồi.”

Anh ta phản bác: “Anh chưa đồng ý!”

Tôi nhướn mày: “Không phải anh nói em về nước chia tay sao?”

Lâm Tu nghiêm : “Anh nói vậy để giữ em ở lại!”

Tôi chán chẳng buồn cãi: “Thôi đi, mọi qua rồi.”

“Em thấy về nước rất tốt, việc gì phải công dân hạng hai ở nước ?”

Mặt anh ta đỏ lên: “Em còn trẻ, không .”

“Ở trong nước em không thể…”

“Đừng tay vào cuộc đời tôi.”

Tôi ngắt lời.

“Phòng thí nghiệm của tôi dựng xong rồi. Không quay lại đâu.”

Lâm Tu im một lát, rồi đưa ra một bó ly trắng: “Anh có thể vì em về nước.”

“Chúng ta quay lại nhé.”

Tôi nhìn đóa hoa một lâu.

Khoé lại thấy một bóng người đang lấm lét tiến lại gần.

Tôi ngẩng đầu.

“Không thể chia tay đàng hoàng được à? Em không thích màu vàng, nói bao nhiêu lần rồi.” Tôi thở dài.

“Với lại anh vừa cặp cô bé kia rồi bị đá, anh nghĩ tôi không sao?”

Lâm Tu cứng đờ mặt, chống chế: “Là anh chủ động chia tay! Anh còn yêu em, không ai anh bằng em…”

“Cô ấy không !”

Một tiếng gầm dữ dội vang lên.

Lương Túc Đình không chịu nổi nữa, xông ra: “Cô ấy chia tay anh rồi! Anh không xấu hổ hả? Đừng bám theo cô ấy nữa!”

Anh túm cổ áo Lâm Tu, sắc mặt lạnh thấu xương: “Cút!”

Tôi kinh ngạc nhìn người trong ký ức luôn hiền lành trầm lặng: “Anh cũng mắng người cơ à?”

Lương Túc Đình đến lắp bắp: “Loại đó… loại đó em cũng thích? Chút nam đức cũng không có, lăng nhăng tùm lum…Không giống anh! Anh luôn sạch sẽ tự giữ mình! Từ cấp ba tới chưa yêu ai! Ngay cả thư ký cũng là nam! Anh không thích gái trẻ tuổi! Anh thích người bằng tuổi anh!”

… Anh đang bênh tôi hay đang tranh thủ khoe mình vậy?

Tôi đúng là hết đường đỡ.

Tôi im lặng.

Anh càng gấp: “Em đã quen loại người đó rồi, tại sao… tại sao lại không thể….”

Tôi đỏ mặt cắt lời: “Cái đó… đúng anh ta giúp em một , giải quyết một rắc rối, nên… thử thôi.”

Xong rồi.

Tôi nhìn Lương Túc Đình, cảm thấy anh đến thật không đúng .

“Thôi, nay em không có tâm trạng ăn.”

“Để…”

Tôi kịp phanh lại.

Không được nói “để khác”.

Anh nghe không chữ “hẹn lần ”.

“… Không ăn nữa.”

Em còn việc.”

“Việc gì? Anh giúp được.”

“Không cần!” Tôi hít sâu.

“Xin lỗi, nay em thật sự không có tâm trạng.”

Lương Túc Đình ngây người: “…”

Tôi chợt thấy cốp xe anh ắp hoa.

Màu tím.

Tôi quay đầu không dám nhìn nữa, lên xe của mình.

Chạy đến cổng trường …cảm giác tội lỗi dâng lên.

Bỏ người ta lại như thế hình như cũng quá.

Tôi quay xe lại.

Vừa đến gần, tôi thấy anh đang tối gọi điện.

bên kia lười biếng: “ chứng minh cô ấy còn dây dưa với ex thôi.”

Lương Túc Đình giận run: “Cô ấy là trọng nghĩa! Cô ấy rõ ràng không để ý đến tên đó! Tôi tuyệt đối không phải ghen vì hắn bạn trai cô ấy! Tôi cảm thấy cô ấy quá kém!”

Đầu dây bên kia ngáp: “Vậy anh cũng cho cô ấy một việc lớn rồi nắm thời cơ khiến cô ấy tưởng anh thích cô ấy.”

cô ấy còn nợ ? Anh giúp chút là được.”

Lương Túc Đình như được khai sáng: “Đúng! Tôi phải giúp cô ấy một lớn! Để cô ấy áy náy! Rồi cô ấy sẽ tưởng tôi thích cô ấy! Đây chính là biện pháp trả thù của tôi!”

Anh nhảy lên xe: “Phải mau đến xem cô ấy cần gì…”

“Lương…”

Anh nhấn ga phóng đi vèo một cái.

Tôi nhìn bóng chiếc Lamborghini lao vụt đi, thở dài: Không hổ là siêu xe, lực kéo thật sự rất mạnh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương