Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
“Chị ơi, có một anh siêu đẹp trai tìm chị!”
Một em thực tập sinh phòng thí nghiệm chạy báo với vẻ hóng hớt.
“Chị gọi người mẫu nam đến hả?”
Đám nhỏ bây giờ đầu óc gì không đâu.
Tôi vừa buồn cười vừa bất lực.
“Đợi chút.”
Tôi đang chăm chú theo dõi kết quả thí nghiệm.
“ anh ta đứng chờ tôi một lát.”
Tiếng sấm trời bất chợt vang , cắt ngang dòng suy .
Trời đúng là đổi mặt còn nhanh hơn lật sách.
Tôi vội ra đón người.
Phòng thí nghiệm có yêu cầu bảo mật, tôi không ra mặt người không được phép .
Là Lương Túc Đình.
Hôm nay anh ấy nguyên bộ vest may đo ba lớp, giày da bê , nút tay áo đính kim cương Cartier, hồ Vacheron Constantin.
Phô trương và xa xỉ.
Tôi không nhịn được bật hỏi: “Anh có sự kiện gì quan trọng à?”
Anh liếc tôi đầy oán trách: “Anh bình thường cũng ăn vậy mà!”
Rồi, tôi thua.
Anh cầm lấy cây dù tay tôi, khẽ nghiêng về phía tôi che chắn: “Nghe nói gia đình em sắp bán nghiệp à?”
Tôi gật đầu.
Dây chuyền máy móc nhà máy cần được thay mới hoàn , đầu tư quá lớn.
Ba tôi cũng đang tính đến nghỉ hưu, bán nhà máy rồi đi du lịch vòng quanh thế giới.
Nhưng rõ ràng, Lương Túc Đình hình như đã hiểu nhầm gì đó.
Anh vênh mặt như con : “Em mà cầu xin, biết đâu anh sẽ suy đến mua lại nhà em… Hắt xì!”
Tôi nói nên lời, đành nghiêng dù che hẳn về phía anh: “Đừng cảm, mau đi.”
Tiếng giày da ướt nhẹp vang lộp bộp khắp hành lang anh bước phòng nghỉ của tôi.
Đế giày da cừu non xem như đi tong.
Tôi ném anh một chiếc khăn tắm lớn: “ tắm nước nóng đi, tôi tìm đồ anh thay.”
Anh cúi đầu lí nhí “Ừm”, ngoan ngoãn cởi bỏ áo vest ướt sũng.
Gã này… dáng người đúng là không tệ.
Cuối cùng, anh khoác người chiếc áo thun size sai mà tôi mua nhầm, cùng một chiếc quần short đi biển sặc sỡ, ôm lấy khăn tắm ngồi xụ mặt trên ghế.
Trông cứ như quay lại thời đại học vậy.
Tôi rót anh một ly trà nóng.
“Nghe nói bây giờ anh làm ăn lớn lắm rồi ha?” Tôi mở lời.
Anh tức hứng khởi: “Em quan tâm anh sao?”
Ánh mắt long lanh của anh khiến tôi phải lùi lại hai bước:
“… Cũng tàm tạm.”
Anh bỗng thay đổi hoàn dáng vẻ uể oải ban nãy, giả vờ trầm ngâm vuốt cằm: “Theo như anh biết, nghiệp nhà em vẫn có ai ra giá mua đúng không?”
Vì sáng nay nhà tôi mới thông báo muốn bán mà.
Tôi vừa gật đầu, anh liền vội vàng nói: “Nếu em lấy anh, anh có thể xem xét ra giá.”
Tôi quay sang Lương Túc Đình, tay vẫn đang cầm ly trà.
Anh trai à!
Anh chắc chắn là hội viên kim cương của mấy app phim ngắn đúng không?
Hơn nữa…
“Anh mua nhà máy nhà tôi làm gì?” Tôi thật sự không hiểu nổi.
“Anh đâu có làm ngành này, liên quan gì tới lĩnh vực của anh.”
“ kể thiết bị nhà máy cũng khá cũ rồi, thực chất đang bán nhà xưởng và đất nghiệp.”
Tôi vốn có lương tâm không muốn gài môn, nên chân thành khuyên anh: “Thôi anh đừng mua.”
Sắc mặt anh tức trắng bệch: “ vì không muốn lấy anh, mà em đến cả tiền cũng không cần luôn sao?”
Tôi im lặng.
“Vậy nếu em nhất định không lấy anh …”
Anh bỗng đứng phắt dậy, khí thế hừng hực: “Anh nhất định phải mua!”
“Anh mua mua.”
Anh xẹp xuống ngay, cúi đầu vo khăn tắm, lầm bầm: “Anh sẽ mua mà.”
làm dịu không khí, tôi đổi chủ đề: “ là biết anh có tập luyện.”
“Có phải thường xuyên đến phòng gym không?”
Anh lắp bắp: “À… ừm… em phải share bài viết nói thích con trai có cơ bắp sao?”
Tôi nói vậy à?
Lương Túc Đình bỗng ngại ngùng: “Vậy… nào tới nhà em đây?”
Tôi đơ ra: “Tới nhà tôi làm gì?”
“Anh đã mua nghiệp nhà em rồi, cũng phải đến nhà thăm hỏi một chuyến chứ?”
Không phải là phải đến cơ quan đăng ký kinh sao?
Bộ não Lương Túc Đình đúng là lạ thật.
5
Nhưng dưới sự nài nỉ của anh ấy, tôi vẫn đưa anh về quê.
Lương Túc Đình mảnh vườn rộng thênh thang, trầm nói: “Bác trai bác gái sau phá sản chuyển về đây sống à?”
Tôi anh bằng ánh mắt rất khó diễn tả.
Họ muốn tận hưởng lại cuộc sống quê một chút thôi, mà khu này là phong cách phục cổ thiết kế riêng, tốn bao nhiêu tiền mới làm ra đấy!
Vẻ mặt anh trầm ngâm, rồi lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.
Một lúc sau, một chiếc xe tải đến trước cổng nhà tôi, chở đầy đủ các loại đồ điện gia dụng mới tinh và cả một xe thực phẩm tươi sống.
Khiến ba tôi đứng hình luôn.
dừng lại ở đó, anh còn xung phong ra làm việc với ba tôi.
Hoàn phớt lờ ánh mắt muốn nói gì đó mà không dám nói của ba tôi.
Giờ làm nông dùng máy rồi, mảnh đất kia nhà tôi trồng vui thôi, anh làm hết ba tôi biết làm gì nữa?
anh đang hăng hái cày cuốc , ba tôi im lặng một lúc: “Cậu này có vẻ rất quan tâm con đó, là đầu óc không được thông minh lắm.”
tôi cố nhớ lại: “ nhớ hồi trước thành tích của Tiểu Lương cũng ngang ngửa con mà, nhà mình còn học bổng nó cơ mà?”
Nhưng dáng anh phăm phăm vung cuốc giữa ruộng, tôi vẫn nhẹ nhàng đánh giá: “Chăm , thể lực có vẻ tốt.”
Tổng giám đốc Lương tung hoành thương trường, lái Maybach, Louis Vuitton, vậy mà về đến nhà tôi vẫn phải ra ruộng cuốc đất.
Tôi không nhận ra khóe môi mình khẽ cong anh, cũng lười giải thích là anh định mua nhà máy của nhà tôi mà thôi.
“Cũng ngốc thật.”
Lương Túc Đình thật sự bắt đầu làm thủ tục mua, còn thường xuyên báo cáo tiến độ với tôi.
“Tìm ty môi giới làm cũng được mà?”
Tôi vừa nghe điện thoại vừa thắc mắc.
“Không.” Anh kiên quyết.
“Anh phải đàm phán trực tiếp với em, ai biết được em có định giở trò gì không.”
Muốn rủ tôi đi ăn nói đại đi, có gì đâu mà ngại.
Đóng vai tổng tài ngây thơ rồi bày trò “lửa gần rơm” làm gì không biết.
Tôi cười: “Vậy anh đến đón tôi đi.”
“À, cấm đồ lòe loẹt.”
Anh bên kia không cam tâm phản bác: “Anh không phải vì em, anh… anh vốn thích vậy.”
“Sáu giờ anh tới nha?”
Tôi vừa cười vừa .
Nhưng tôi bắt đầu nghi ngờ, Lương Túc Đình với đúng là có duyên âm.
Lần nào cũng đụng mặt nhau.
vẫn mặt dày bám riết: “Lăng Lăng, em lại đi mà, một người lấy tài nguyên nước, một người giữ thẻ xanh ở nước , như vậy sau này có gì cũng không ảnh hưởng, phải rất lý tưởng sao?”
Tôi chán muốn chết, đúng lúc thấy Lương Túc Đình mặt lạnh lùng bước xuống xe.
Loại người như , nếu biết tôi vẫn độc thân, nhất định không buông tha.
Còn có thể đắc tôi vẫn quên được anh ta.
Vậy cứ dứt khoát nhanh gọn.
“Anh khỏi phí nữa, đi đâu mát mát mà đứng!”
Thấy anh ta còn định nói thêm, tôi kéo Lương Túc Đình lại: “Giới thiệu chút, đây là bạn trai tôi.”
Tôi túm lấy cà vạt của Lương Túc Đình, vừa kéo là anh đã ngoan ngoãn cúi đầu ghé sát tôi.
Tôi quay đầu hôn má anh một cái, rồi thẳng bạn trai cũ mà mỉa mai: “Anh ấy cao ráo, đẹp trai, tài sản lại khủng, điểm nào không vượt trội hơn anh? Anh thử đưa ra lý do chính đáng tôi phải quay lại với anh xem?”
Tôi hoàn không rằng Lương Túc Đình đã hóa đá ngay tại chỗ.
tức đến méo mồm: “Giang Lăng! Em là loại người như vậy sao?!”
Lương Túc Đình rất nhanh lấy lại tinh thần, giơ cánh tay tập 80kg (theo lời tự khoe) đẩy nhẹ một cái đã khiến lảo đảo: “Cô ấy nói rõ ràng rồi còn gì, đừng có ở đây mặt dày nữa! Cô ấy vốn thích anh.”
Anh nhập vai bạn trai nhanh ghê ha.
Rồi nở nụ cười gian tà: “Nếu anh không muốn bị tố làm giả hồ sơ xin định cư nước , tốt nhất là biến đi, đừng xuất hiện trước mặt bạn gái tôi nữa.”
Đánh đúng điểm yếu, tức xụ mặt, cụp đuôi bỏ đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tên đó không nguy hiểm, nhưng đúng là cực kỳ phiền phức.
“Cảm ơn anh, Lương Túc Đình.”
“Còn lúc nãy tôi nói… anh đừng bụng…”
Anh không quay đầu lại.
Tôi nghe thấy anh lẩm bẩm tự nói với mình: “Quả nhiên, sau tôi giúp đỡ nghiệp nhà cô ấy, cô ấy bắt đầu biết ơn tôi, thậm chí có muốn lấy thân báo đáp.”
“Không được, cô ấy chắc chắn có chiêu sau, đúng là một người phụ nữ thâm sâu khó lường! Dùng kế hoãn binh, lại còn chơi bài tâm lý ngược!”
“Cô ấy chắc chắn cũng dùng chiêu này với người khác rồi! Bình tĩnh! Tuyệt đối không thể mỹ nhân kế của cô ấy thành !”
“ này năm, tôi thấy gì mà trải qua.”
“Một cái hôn thôi mà cũng đòi dụ dỗ tôi? Mơ đẹp thật đấy.”
“Lần này tôi phải nhân cơ hội lật ngược ván cờ, ép buộc cô ấy, sỉ nhục cô ấy, dạy dỗ cô ấy!”
Anh bỗng ngẩng đầu , ánh mắt kiên định: “Chúng ta kết hôn ngay tức!”