Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

6

Tôi sững người.

“Anh vừa nói gì?”

anh gấp gáp: “Em chẳng phải vừa nói anh là bạn trai em sao? Bạn trai thì phải hôn chứ!”

Anh trai à, anh bàn vội như vậy à?

Tôi giơ một ngón tay lên: “Dừng! nãy chỉ là giải pháp tình thế thôi, không có nghĩa là thật sự đang hẹn hò.”

chưa tìm hiểu nhau, chưa từng có hành động mật…”

Anh tiến lên một bước: “Anh tên Lương Túc Đình, sinh ngày x tháng x năm xxxx, quê ở thành phố A, hiện là tịch của tập đoàn xx và tập đoàn xx, tốt nghiệp đại học xx, chuyên ngành của anh là…”

Tôi lùi một bước: “Những đó em biết rồi mà, học chung từ cấp 3 cơ mà…”

“Vậy sao em lại nói là chưa tìm hiểu?”

“Nhưng chưa từng mật gì…”

Anh lại tiến lên một bước, rút điện thoại ra, mở một tập tài liệu: “Đây là quả khám sức khỏe tổng quát hồi tháng 8 của tập đoàn.”

“Chỉ số BMI hoàn hảo, cơ bắp phát triển tốt, không cao huyết áp, không tiểu đường, không bệnh truyền nhiễm, xét nghiệm gen cho thấy tỷ lệ mang gen ung thư cực thấp.”

“Em xem này! Có dấu của bệnh viện X và bác sĩ X chứng nhận…”

Thật là ồn ào muốn chết.

Anh lập tức im bặt.

Vì tôi lại một nữa kéo cà vạt anh xuống.

Nhưng này, mục tiêu là bờ môi mỏng đang nói không ngừng nghỉ kia.

Thế giới lập tức im lặng.

Thời gian như ngừng trôi.

Đến tôi tách ra, cả hai đều thở không ra hơi.

Đôi mắt anh dường như phủ một lớp sương mỏng, khàn khàn đầy cầu xin: “Em hôn anh thêm nữa được không?”

“Không.”

“Vậy… anh có phải bạn trai em không?”

“Không.”

“Rõ ràng vừa rồi em nói anh là bạn trai mà!”

… Anh thật sự quá phiền.

Nhưng…

Tôi liếc nhìn anh – cao ráo, vai rộng, cúi đầu theo sau tôi, còn níu vạt áo tôi bằng một tay, dáng vẻ tủi đáng thương.

Càng nhìn càng thấy đáng yêu.

“Thôi được rồi, để em suy nghĩ thêm.”

Tôi thừa nhận, tôi có rung động.

Nhưng tôi không ngờ Lương Túc Đình lại hành động nhanh đến vậy.

Ba mẹ gọi điện cho tôi: “Con đang hẹn hò với Tiểu Lương à? Sau thủ tục mua nhà máy xong, nó lại chuyển nhượng ngược lại cho nhà , nói là sẽ cố gắng giúp đỡ, khuyên đừng mất niềm tin.”

“Nhưng mà bọn đặt vé tàu du lịch vòng quanh thế giới rồi đó.”

Khóe môi tôi giật giật: “Ba mẹ cứ chơi thoải mái , con sẽ nói rõ ràng với cậu .”

Anh đang đóng vai tổng tài bá đạo cưỡng hôn em thật đấy à?

Hehe, tôi trò này.

7

sau gặp lại Lương Túc Đình, tôi nghiêm : “Đã nói là ba mẹ em muốn nghỉ ngơi rồi, sao còn giao nhà máy lại cho họ?”

Vừa rửa bát, anh vừa giải : “Anh thuê giám đốc điều hành chuyên nghiệp rồi.”

“Bác trai bác gái nếu thì cứ thỉnh thoảng qua xem một vòng, dù sao hai người vẫn là tịch danh nghĩa mà.”

Anh thành thạo rửa sạch bát đĩa, xếp vào tủ bếp, sau đó bước ra khỏi phòng bếp: “Anh để đồ khuya trong tủ lạnh rồi, anh về đây…”

Tôi khoanh tay trước ngực: “ ngoài đang mưa, lái xe nguy hiểm lắm.”

Anh gật đầu: “Vậy anh chạy chậm thôi.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lỡ có mưa đá thì sao?”

Anh nhàng trấn an: “Hôm nay anh lái xe gầm cao, không sao đâu.”

Tôi ghét kiểu anh ngây ngốc như khúc gỗ.

Khúc gỗ nhìn tôi đầy mong chờ: “Hôm nay chưa được em hôn nữa.”

Tôi tiến đến gần, nhưng không phải hôn.

Tôi chỉ liếm vành tai anh, ngắm nhìn làn da anh dần từ tai xuống tận cổ.

“Giang Lăng!”

Anh thở gấp gáp.

Tay tôi chạm lên thắt lưng anh, chậm rãi, bình tĩnh quan sát dáng vẻ luống cuống của anh.

“Đợi đã!”

anh bừng, cố chấp chặn lại: “Anh chưa phải bạn trai em thì không thể đó với em.”

Tôi thực sự coi thường kiểu đòi danh phận trước lên giường này của anh.

Nhưng miệng tôi lại thành thật: “Được rồi, anh là bạn trai em.”

Anh vẫn không buông tha: “Vậy phải hôn đúng không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt anh tha thiết, khẩn thiết.

Tôi nghĩ một , rồi đổi sang biểu chịu đựng vì đại nghĩa.

Không phải anh kiểu này sao, tôi chơi cùng anh luôn.

“Đúng vậy.”

“Vì anh đã giúp đỡ gia đình em, nên em đành phải anh thôi.”

“Dù em chẳng còn gì ngoài xác, em sẽ bị anh cưỡng đoạt, báo đáp.”

Diễn xuất của tôi không được tốt lắm.

Nhưng Lương Túc Đình lại nhập vai vô cùng trơn tru.

Nét anh lập tức chuyển từ kỳ vọng sang day dứt, môi run run: “Anh… xin lỗi…”

Không thể tiếp tục diễn nữa, tôi sợ anh gục luôn mất.

Tôi động hôn anh trước, vòng tay ôm cổ anh, cả người dán sát vào.

Lương Túc Đình lập tức vứt bỏ mọi lý trí, bị tôi hôn đến mơ màng.

Nụ hôn của anh nóng bỏng và mềm mại, đến nhận ra thì tôi đã lăn lên giường.

Nhưng anh chỉ hôn, không tiếp tục bước nữa.

Cuối cùng tôi không nhịn được: “Đừng nói với em là anh chưa từng…”

anh bừng: “Ai nói! Anh… anh dày dạn lắm rồi…”

Anh vụng về xé bao, tay run đến mức phải mất năm phút mới mở ra được, còn lóng ngóng mãi mới đeo vào được.

“Có vẻ… hơi nhỏ…”

Anh lầm bầm.

Tôi bật cười, cúi người hôn lên chóp mũi anh: “Dễ thương quá.”

Nhưng nhanh, tôi không thấy dễ thương nào nữa.

“Lăng Lăng, thêm nữa …”

anh đầy sinh lực.

này anh đảm bảo nhanh.”

Tôi mệt đến ngẩn người: “Em muốn ngủ rồi…”

anh thì thào tai: “Em không cần phải động nữa đâu.”

Tôi cắn môi thở dốc: “Lương Túc Đình!”

Đáp lại tôi là những động tác tràn đầy sức sống của anh và những câu nũng nịu dính chặt: “Em… em gọi tên anh thêm nữa .”

Trai tân đúng là đáng sợ.

Tôi thiếp .

Trong cơn mơ màng, giác có ai đó nhàng nắm tay tôi.

Một chiếc vòng tròn lạnh lạnh được lồng vào ngón áp út của tôi, nặng nề một .

Anh nhàng hôn lên đầu ngón tay tôi, thậm chí còn như chú chó nhỏ mà khẽ hít mùi hương trên da tôi.

tôi thật sự tỉnh lại, mới phát hiện ngón tay đeo thêm một chiếc nhẫn kim cương to đến mức choáng váng.

Ánh nắng ban mai rọi vào phòng ngủ, chiếu lên viên đá, ánh sáng lấp lánh như một vệt sáng nhỏ đang nhảy múa.

Tôi nhìn ngắm một lúc, rồi tiếc nuối tháo nó ra.

Đeo thứ trang sức xa hoa thế này đến phòng thí nghiệm… người sẽ nghĩ là hàng fake mất.

8

“Cô đúng là phụ nữ xấu xa!”

Lương Túc Đình đầy căm phẫn: “Sáng nay không thèm sáng với tôi mà luôn.”

“Tôi phải dùng chiến thuật lạnh nhạt với cô , tuyệt đối không dễ dàng tha thứ đâu.”

Anh đang lén lút nói gì đó với ai đó qua điện thoại.

Tôi bước vào, gió cuốn theo từng bước chân: “Xin lỗi, em bị kẹt việc.”

“Anh mang cơm trưa cho em à? ơn anh nha.”

Tôi mở hộp cơm ra – trong là những miếng bò bít tết được cắt gọn gàng, chín vừa 7 phần, kèm salad rau rocket thanh mát, và bánh gạo kẹp xếp hình trái tim với tương cà vẽ vòng yêu.

“Anh tự tay hả?” Tôi thán.

“Đẹp quá, em còn chẳng nỡ .”

“Sao em biết là anh ?”

Lương Túc Đình ngơ ngác nhìn tôi.

ngoài bán thế này hết mà?”

Nhà hàng nào mà rong biển xếp chữ viết tắt tên tôi rồi còn vẽ trái tim bằng tương cà bao quanh nữa?

Anh thật sự yêu tôi đấy.

Tôi vừa , anh vừa rót trà cho tôi: “Anh đăng thông báo hôn trên trang web chính thức rồi nhỉ.”

“Ừm thì, tịch hôn giúp giá cổ phiếu ổn định hơn mà.”

từ từ thôi, còn món nguội này nữa.”

Đột nhiên anh như sực nhớ ra gì, cười nhạt: “Tôi sẽ không tổ chức lễ cưới đâu.”

Tôi gật đầu: “Em nghĩ vậy.”

“Dạo này em có một thí nghiệm quan trọng, đến lúc đó đăng ký hôn là được rồi.”

Anh chết sững: “Chỉ đăng ký thôi?”

Tôi cúi đầu lướt lịch trình trong điện thoại: “Ừ, trưa thứ Tư tuần sau em rảnh.”

“Anh xem thử lịch của anh có trống không…”

Lương Túc Đình bắt đầu thở dốc: “Dựa vào gì!”

Tôi ngẩng lên ngạc nhiên, thấy anh bừng vì giận: “Không phải anh nói…”

Anh trông ấm ức: “Tại sao không tổ chức lễ cưới? Tôi đã đặt hết rồi!”

Tôi nhìn anh như thể anh bị gì: “Đã bảo không rồi, đặt gì mà đặt?”

Anh uất ức đến phát khóc: “Cho dù không đám cưới, thì trăng mật vẫn phải có chứ! Đã trăng mật rồi thì gọi người bạn bè đến một bữa đâu sao! Khách sạn còn khuyến mãi trang trí sảnh tiệc, cho nên… cho nên…”

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh lên cơn.

“…Bao lâu?”

“Hả?”

Anh chưa kịp phản ứng.

“Anh định trăng mật bao lâu, để em xem có thể sắp lịch được không.”

Tôi thở dài, cúi đầu lật cuốn sổ ghi chú của .

Không ngờ thư ký đã động chừa trống cả một khoảng thời gian lớn.

“Anh… anh nói trước với phòng thí nghiệm của em rồi.”

Lương Túc Đình ngượng ngùng nói.

“Cô bảo thời gian đó em rảnh nhất.”

“Vả lại, khách sạn ở Great Barrier Reef đúng dịp đó là rẻ nhất.”

“Em đừng động, chỉ là tiện tay thôi, anh hoàn toàn không phải vì em…”

Tôi ôm anh, không để anh nói tiếp những lời tự lừa dối nữa.

Rõ ràng là tôi, lại cứ phải đóng vai tổng tài bá đạo cưỡng yêu.

Thôi thì, mỗi người có một kiểu sở , tôi tôn trọng.

Anh theo thói quen ôm tôi vào lòng, dụi cằm lên đỉnh đầu tôi.

Tôi ngẩng lên, động nhìn anh: “Anh tốt với em thật đấy.”

anh lên rồi lại trắng bệch, cắn môi không nói.

“Đừng tin anh quá, đàn ông… hay nói dối lắm.”

anh nghèn nghẹn, như đang đau lòng.

Tôi cố nhịn không bật cười.

“Ừm.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương