Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi im lặng. lẽ khẩu vị anh thích ăn mấy thứ cháy khét, đen sì sì không hình thù?
Tôi giúp anh xoa bóp, anh nhắm , điệu lạnh tanh nhưng vẫn tự tin: " nghề không tệ, tăng lương cho ."
Tôi nắm chặt , gồng mình kìm nén không đấm thẳng vào anh.
Cuối cũng đến ngày xuất viện. Vì ký hợp đồng đối tác, anh tự thủ tục.
Tối đó về đến nhà, tôi mệt rã rời, tắm xong chỉ đổ xuống ngủ ngay.
Anh lại kéo tôi dậy, lạnh tanh: " chim hoàng yến tôi, bây giờ việc nên ."
Tôi hất anh , uể oải hỏi: "Việc gì?"
Anh nghiêm túc, cứng ngắc: "Hầu hạ kim chủ ."
Khóe miệng tôi giật giật. Hôm nay tôi ký hợp đồng triệu, anh lấy đâu tự tin xưng kim chủ?
Tôi liếc anh, nhếch môi: "Người anh yêu nhất sao? lên tôi? Không thấy xấu hổ à?"
Anh nghe vậy đỏ bừng , chống vào hông, hùng hồn: "Anh không tình, … hận."
Tôi thật sự đánh anh.
Cuối , anh đúng đè tôi xuống… hận.
Đêm đó, tôi cảm thấy mình như con cá bị chiên, lật tới lật lui, chiên vàng giòn cả hai .
Anh động vuốt ve tôi, trầm thấp: " giống nhau chút nào."
Tôi trợn , suýt phá hỏng không khí. Đúng lúc quan trọng, anh lại phá mood gì vậy?
Cuối , tôi kiệt sức ngủ thiếp, anh ôm tôi, vẻ mãn nguyện.
Sáng hôm sau, tôi lơ mơ tỉnh dậy. Anh đã mặc sơ mi trắng tinh, đang cài khuy.
Anh vung , ném xuống tôi một chiếc thẻ đen: "Đêm qua rất tốt, đây thù lao ."
Trán tôi nổi gân xanh. Đợi anh khôi phục trí nhớ, tôi nhất định sẽ tính sổ.
May cơ hội đến muộn.
cửa, do bước chân trái trước, anh hụt một bước, ngã sóng soài.
Thế , xuất viện, anh lại – lại – lại nhập viện.
Bác sĩ lạnh lùng chúng tôi: "Nếu không sống nữa có thể thử cách khác. Cố tình đập đầu tỷ lệ chết cũng thấp lắm."
Tôi xấu hổ cam đoan: "Lần sau sẽ không thế nữa."
anh ngồi trên bệnh, tôi chỉ biết ôm trán, khô.
Lần này, tôi sợ anh lại phun một câu kiểu: "Phụ nữ, đang đùa lửa đấy."
May anh ngoan hơn hẳn.
Tôi không nhịn được bật : "Cho tôi thù lao à? Giờ bị báo ứng rồi chứ gì?"
Anh gật gật, bộ dạng ngây ngốc.
Tôi nheo : "Sao? Ký ức trở lại rồi à?"
Ánh anh chao đảo, đầu ngón chọt nhau, mềm nhũn: "Vợ ơi, trước đó do não anh hỏng thôi… đừng chấp anh được không?"
Tôi chằm chằm anh, buồn tiến lại, ngón nâng cằm anh, từng câu từng chữ:
"Tôi gì? Chim hoàng yến, hửm?"
"Tôi hầu hạ kim chủ mình, anh ' hận', đúng không?"
"Anh trả thù lao cho tôi? Hửm?"
Mỗi câu, anh lại trắng thêm.
Anh níu chặt ga , run rẩy: "Nếu bây giờ anh lại mất trí nhớ lần nữa… kịp không?"
Tôi nhếch môi nhạt: "Anh thấy sao?"
Kết quả , bảy ngày sau, tôi không cho anh bén mảng lên .
Anh vác về không biết bao nhiêu túi lớn túi nhỏ toàn đồ xa xỉ, mua cả chiếc máy ảnh phiên bản .
Tôi ôm máy ảnh, vui mừng không buông .
Anh vòng ôm tôi, hôn lên má: "Vợ à, hết giận rồi chứ?"
Tôi nheo : "Coi như anh biết điều."
Thật , việc anh mất trí nhớ cũng hẳn xấu.
Hạt giống thầm yêu từ thuở thiếu niên, đến thứ kết hôn chịu nảy mầm.
Nếu không nhờ vụ đó, cái miệng cứng hơn sắt anh, chắc chờ tới lúc bốn, chục tuổi chịu mở lời.