Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
đó, Tư Dạng mò tới tìm tôi thêm vài lần, làm phiền đến phát bực.
Lần cuối anh gọi, tôi đang cắm . Giọng anh nặng như đá: “ , nếu ngày đó anh không ngoại , giờ tụi mình bên nhau không?”
Tôi thản nhiên cắm nhành tulip vào lọ, thong thả hỏi: “Tư Dạng, anh nhớ sinh nhật đầu tiên của tụi mình, anh làm gì không?”
Đầu dây im phăng phắc.
“Tôi nhớ rõ lắm. Anh bảo ở , tôi hí hửng mua bánh kem to tướng, chạy tới dưới lầu , xếp nến thành hình trái tim, hát mừng sinh nhật cho anh.”
“Cả xá nam bu ra xem. Tôi đứng đó hát chúc mừng anh.”
“ kết quả? Đêm đó anh vác xác bar.”
“ phòng ra mặt giải , anh không chạm vào mấy cô gái kia.”
“ vấn đề đâu phải anh chạm hay không, là anh chẳng bao giờ coi trọng tấm lòng .”
“Tư Dạng, tôi là nguyên tắc. Nên chuyện này anh ngoại , tôi cũng chẳng bất ngờ.”
Tôi vừa tỉa vừa lạnh nhạt : “Đã phụ lòng , lấy tư cách gì ‘nếu như’?”
“Hợp tác nhà họ Tư với nhà họ Tổng chấm dứt tại đây. này khỏi liên lạc.”
Tư Dạng im lặng cúp máy.
Anh Tần từ lưng ôm chặt lấy tôi, vùi mặt vào hõm cổ.
Tôi đưa tay vuốt gương mặt anh, mỉm cười hỏi: “Hồi đó lúc tôi tổ chức sinh nhật cho Tư Dạng, anh đã tôi đúng không? Sao, không ghen à?”
Anh Tần hôn nhẹ lên cổ tôi, giọng chua loét: “Ghen chứ.”
anh đổi giọng, cười gian: “ thật, ảnh anh bar năm đó là tôi nhờ chụp, lấy email khác gửi cho em đấy.”
Tôi phì cười, búng trán anh: “Đúng là nghịch hết phần .”
lẽ ai cũng từng gặp sai vào sai thời điểm. ai cũng quyền theo đuổi hạnh phúc. Ngày mai, lại là khởi đầu mới.
Ngoại truyện – Anh Tần
Thời đại học, tôi cô gái. Lần đầu gặp cô ấy là ở bờ hồ trường.
Cô cầm máy quay chụp cho , đứng dưới nắng, cười sáng chói.
này cờ biết cô là tiểu nhà họ Tổng – Tổng .
Nghe phòng cô kể, cô tulip. Tôi liền nhập hẳn lô hạt tulip xịn từ nước ngoài.
Ngày nở, tôi giả bộ cờ ngang xá nữ, thấy cô đứng bên cửa sổ ngắm xuống vườn , mắt , môi tôi cũng theo.
Cô vui tôi cũng vui.
lần cô đăng trên “tường tỏ ” than vãn món cá chua ngọt bị bỏ khỏi thực đơn căng tin. Tôi lập tức nhờ bố đầu tư cho trường, ngay đêm cho món đó quay lại.
Qua cuộc chuyện giữa bố tôi và chú Tổng, tôi biết biệt danh của cô là Dương Dương. Nghe thôi đã thấy mềm tai.
cô quen Tư Dạng.
Khoảng thời gian đó, tôi say bí tỉ, tinh thần lao dốc. đầu chỉ xoay vòng câu: “Nó hơn mình gì?”
Không giàu bằng, không đẹp bằng, lăng nhăng.
tới lúc tôi kiếm được cơ hội, lén gửi cho tấm ảnh Tư Dạng bar.
Nhìn cô ôm bánh kem, lặng lẽ đứng dưới nam, tim tôi đau muốn xỉu.
May Tư Dạng giỏi “tự đào hố”, cuối cũng ngoại , lập tức chia tay.
Đêm đó tôi kéo cả phòng bật champagne ăn mừng.
nghe tin cô buồn bã, niềm vui tôi vơi nửa.
lại biết cô chiếc máy ảnh limited edition đã ngừng sản xuất. Tôi vét sạch tiền tích cóp, cắn răng mua bằng được.
đưa trực tiếp sợ cô giật mình, nên tôi bày trò “bốc thăm trúng thưởng”, lặng lẽ để cô nhận.
Tốt nghiệp xong, tôi tức tốc tìm bố, nhờ ông sắp xếp buổi xem mắt với cô.
Cũng may trời không phụ kiên nhẫn, cuối tôi cũng ôm được mỹ nhân.
lễ cưới, khi thấy thân của cầm chính chiếc máy ảnh ấy chụp cho chúng tôi, khóe môi tôi muốn lên tận trời.
Ban đầu tôi nghĩ sẽ giấu chuyện thầm yêu này đến tận già. giờ khỏi.
Vì chúng tôi sẽ , ở bên nhau.