Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
“Vì sao?”
Giọng Giang Văn Đàn trầm thấp, hơi thở lạnh băng phả lên vành tai ta, mang theo áp lực vô hình.
Ta khựng lại, chưa kịp nghĩ ra cách chống chế…
“Thời Anh!”
Một giọng nói đầy căm phẫn vang lên từ phía xa.
Cố Nghiễn!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như muốn cắt vào da thịt ta.
Hắn bước tới, mạnh tay giật lấy cổ tay ta, kéo ta ra khỏi vòng tay của Giang Văn Đàn.
[Hệ thống bình luận:]
【Tình huống căng thẳng rồi! Tra nam tới làm gì nữa?!】
【Được Giang đại nhân ôm còn chưa đủ sao, tên này gây rối làm gì vậy!】
Cố Nghiễn lạnh lùng cười khẩy, trong mắt còn vương chút tức giận mơ hồ:
“Gả cho ta không được, liền đi câu dẫn kẻ khác sao?”
“Ta mới rời đi một chút, muội đã nhào vào lòng người khác rồi?”
“Trước đây ta còn chưa nhận ra… Thời Anh, muội giỏi thu hút ong bướm như vậy cơ đấy.”
Cổ tay ta đau nhói.
Cố Nghiễn siết chặt, dùng sức quá lớn khiến mắt ta cay xè, hốc mắt đỏ hoe.
Lúc này, ánh mắt Giang Văn Đàn hạ xuống, dừng trên bàn tay đang kìm chặt ta của Cố Nghiễn.
Tĩnh lặng.
Sâu thẳm.
Lạnh lẽo tựa băng.
“Đừng mơ nữa!”
Cố Nghiễn híp mắt, giọng mỉa mai:
“Giang đại nhân là ai chứ?”
“Là thủ phụ Nội Các, là người cấm dục, không gần nữ sắc.”
“Muội nghĩ y sẽ động tâm với muội sao?”
Hắn cười khẩy, kéo mạnh cổ tay ta:
“Đi thôi! Theo ta về!”
Cơn đau nơi cổ tay chẳng thấm tháp gì so với nỗi nhục nhã trong lòng ta.
Nỗi chua xót dâng lên nơi cổ họng, ta cắn chặt môi, cuối cùng nước mắt rơi xuống.
[Hệ thống bình luận:]
【Cố Nghiễn đúng là buồn cười, đá nữ chính, nhưng vừa thấy nàng có người khác liền phát điên!】
【Hắn nghĩ ai cũng phải quấn lấy hắn chắc? Bảo nhi, đừng khóc! Giang đại nhân đang nhìn kìa!】
“Khoan đã…”
Một giọng nói trầm thấp cất lên.
Giang Văn Đàn ngước mắt, ánh nhìn tĩnh mịch như biển sâu.
Y bước lên, thản nhiên duỗi tay, tách bàn tay đang siết chặt của Cố Nghiễn ra khỏi cổ tay ta.
Động tác không nhanh, nhưng mang theo sức mạnh không thể phản kháng.
“Ta sẽ đưa nàng về.”
Trên xe ngựa.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi gương mặt Giang Văn Đàn, tạo nên những mảng sáng tối đan xen, càng làm nổi bật dáng vẻ cao quý, xa cách của y.
Như một vị thần linh không thể chạm tới.
Nhưng mà…
Trong tay y, vẫn đang mân mê một cây bút lông.
Hơi thở y phớt qua đầu ngọn bút, như lướt nhẹ trên làn da nhạy cảm nhất của ta.
Tất cả cảm giác ấy…
Không chút sai lệch…
Truyền đến cơ thể ta một cách rõ ràng.
[Hệ thống bình luận:]
【XONG! XONG THẬT RỒI!】
【Giang đại nhân chơi kiểu này, bảo nhi của chúng ta còn sống nổi sao?!】
【Làm ơn, mau vứt bút đi! Đừng tra tấn Bảo nhi nữa mà!】
Ta siết chặt tay áo, hơi thở hỗn loạn.
Đêm nay… e là khó mà bình yên!
Ta lùi lại một khoảng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến mức in hằn vết đỏ, vậy mà vẫn không thể kiềm chế cơn run rẩy toàn thân.
Nước mắt không tự chủ được mà lăn dài, chảy theo đuôi mắt đỏ bừng.
“Khóc gì vậy, Thời tiểu thư?”
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên.
Ánh mắt Giang Văn Đàn sắc bén như thể muốn nhìn xuyên thấu mọi bí mật trong ta.
Y chậm rãi tiến tới.
Từng chút…
Từng chút một.
Hương trầm thoang thoảng lạnh lẽo trên người y bao phủ lấy ta, khiến hơi thở ta trở nên hỗn loạn.
Ta nắm chặt vạt áo, hít sâu, nhưng không thể áp chế cơn chấn động trong lòng.
Ngay lúc đó, Giang Văn Đàn nhẹ nhàng vuốt dọc thân bút lông.
“Có ai bắt nạt nàng sao?”
Ta cố gắng mở miệng, nhưng giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng, yếu ớt đến mức khó nghe:
“Đại nhân… có thể… trả lại bút lông cho ta không?”
Giang Văn Đàn bật cười nhẹ.
Hàng mi dài rợp bóng, che khuất ánh mắt sâu như mực.
Y chậm rãi nghiêng người, hơi thở ấm áp chạm vào vành tai ta.
“Thời tiểu thư… nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
“Vì sao… ta không thể dùng nó để viết chữ?”
Hô hấp ta ngưng trệ.
Y phát hiện rồi!
Giang Văn Đàn thấp giọng thì thầm bên tai ta, từng chữ rành mạch, mang theo sức ép không cách nào né tránh:
“Thế gian này… không phải không có chuyện kỳ lạ.”
“Có thể nói cho ta biết… cây bút lông này và nàng…”
“Rốt cuộc có mối liên hệ gì không?”
Ta cắn chặt răng, trái tim đập loạn.
Nói hay không nói?
Nếu nói ra… Giang Văn Đàn sẽ phản ứng thế nào?
Đêm nay… rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?!
Ta cắn chặt môi, cúi đầu, không dám đối diện với đôi mắt sắc bén thấu suốt mọi thứ của Giang Văn Đàn.
Chuyện này… sao có thể nói ra chứ?
Dù ta có nói rằng mình cộng cảm với một cây bút lông, y có thể tin sao?
Đúng lúc đó, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Cả quãng đường ta đã cố nén chịu đựng, cơ thể gần như kiệt sức. Không chống đỡ nổi nữa, ta ngã nhào về phía trước, lao thẳng vào lồng ngực Giang Văn Đàn.
Bờ môi nóng bừng vô tình chạm vào vòm ngực rắn chắc của y.
Toàn thân Giang Văn Đàn đột nhiên cứng lại.
Một lát sau, giọng nói trầm khàn, có chút gì đó nặng nề, vang lên trên đỉnh đầu ta.
“Đến phủ Thời gia rồi.”
“Bí mật của cây bút lông này… mong lần sau Thời tiểu thư có thể nói thật với ta.”
8.
Có lẽ vì đã nhận ra điều bất thường của cây bút lông trong văn phòng tứ bảo, nên mấy ngày qua, Giang Văn Đàn không hề sử dụng nó.
Y vốn là người nghiêm cẩn, không dễ bị tác động bởi những điều hoang đường.
Nhờ thế, ta cuối cùng cũng có được mấy ngày yên ổn, ngủ bù lại những đêm đã hao tổn tinh thần.
Nhưng đúng lúc ta đang tận hưởng sự thanh thản hiếm có, những dòng chữ trên đầu lại xuất hiện:
【Bảo nhi, nàng thật là rộng lượng! Sao có thể ngủ ngon như vậy? Nhỡ một ngày nào đó y cầm bút lên lần nữa, nàng lại sung sướng đến phát khóc thì sao?】
【Ba ngày nữa là sinh thần của Giang đại nhân, đây chẳng phải một cơ hội tuyệt vời sao? Nàng hiểu ý ta chứ?】
Ánh mắt ta sáng lên.
Đúng rồi!
Chỉ cần mua một bộ văn phòng tứ bảo y hệt rồi tặng cho Giang Văn Đàn, ta có thể đổi lại bộ cũ, cắt đứt cộng cảm!
“Tiểu thư, nô tỳ đã tìm rất lâu, cuối cùng cũng kiếm được một bộ giống hệt.”
“Thật chứ? Không có điểm nào khác biệt sao?”
Giang Văn Đàn là người cẩn thận đến từng chi tiết, không dễ dàng bị lừa đâu!
Ta cẩn thận quan sát bộ văn phòng tứ bảo mới, lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Để kiểm tra chắc chắn, ta đưa cây bút lông cho Vãn Nhi cầm thử.
“Đúng rồi, cứ cầm như vậy! Dùng sức thêm chút nữa.”
Vãn Nhi hơi nghi hoặc nhưng vẫn làm theo lời ta.
“Tiểu thư cảm thấy thế nào? Có cần dùng lực mạnh hơn không?”
Không có cảm giác.
Rất tốt!
Chỉ cần dùng bộ mới này để đổi lại bộ cũ, ta có thể hoàn toàn cắt đứt cộng cảm!
Ba ngày sau.
Hôm nay là sinh thần của Giang Văn Đàn, ta mang lễ vật đến phủ chúc mừng.
Khách khứa đông đúc, ngay cả Vị Ương công chúa cũng có mặt.
“Giang đại nhân thích thưởng trà.”
“Đây là Đại Hồng Bào quý hiếm, giá trị ngàn vàng, cùng với bộ trà cụ men rạn băng độc nhất vô nhị, đều là quà mừng sinh thần của đại nhân.”
Tất cả mọi người đều nhận ra ý tứ của Vị Ương công chúa.
Nàng ta muốn lấy lòng Giang Văn Đàn.
Nhưng y thậm chí không thèm ngước mắt nhìn, thản nhiên từ chối.
“Lễ vật quá quý trọng, hạ quan không thể nhận.”
“Xin công chúa thu hồi lại.”
Không khí trong đại sảnh bỗng chốc trở nên gượng gạo.
Sắc mặt Vị Ương công chúa thoáng cứng lại, nụ cười trên môi không còn tự nhiên nữa:
“Nghe nói đại nhân đã nhận bộ văn phòng tứ bảo từ Cố công tử.”
“Vậy ra đại nhân thích văn phòng tứ bảo? Bản cung có thể cho người chuẩn bị một bộ khác tinh xảo hơn.”
Giang Văn Đàn cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Đôi mắt y thâm sâu, lạnh nhạt, ánh nhìn xuyên qua đám đông, chính xác dừng lại trên người ta.
Giọng y bình thản, nhưng từng chữ lại như đâm thẳng vào tim ta:
“Hạ quan không thích văn phòng tứ bảo.”
“Chỉ là không muốn nhìn thấy nàng đỏ mắt, phải cắn môi nhịn nước mắt.”
“Hơn nữa, cây bút lông trong bộ văn phòng tứ bảo ấy… cảm giác cầm nắm vô cùng đặc biệt, không gì có thể thay thế.”
Toàn bộ khách khứa trong phủ lặng im.
Không ai hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói của y.
Nhưng ta… mặt đỏ bừng đến tận mang tai!
Người ta kính trọng như một bậc thánh nhân, thế mà ngay trước mặt bao nhiêu người, lại có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy!
Vị Ương công chúa dõi theo ánh mắt y, lập tức nhận ra người y đang nhắc đến chính là ta.
Ánh mắt nàng ta lạnh đi mấy phần, mang theo hàn ý thấu xương.
Ta siết chặt tay áo, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của công chúa.
Lễ vật sinh thần, Giang Văn Đàn không nhận bất cứ thứ gì.
Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể thừa dịp không ai chú ý, lén lút trốn vào thư phòng của y.
Lần này, nhất định phải đổi lại văn phòng tứ bảo!
Thư phòng đơn giản, lạnh lẽo, hệt như chính con người của Giang Văn Đàn.
Trên chiếc bàn được sắp xếp ngay ngắn, ta nhìn thấy bộ văn phòng tứ bảo mà mình từng tặng.
“Giống hệt nhau, chắc hắn sẽ không nhận ra đâu, phải không?”
Ta cẩn thận vươn tay, chạm vào cây bút lông mà Giang Văn Đàn đã từng dùng qua.
Cảm giác như đầu ngón tay chạm vào những khớp xương thon dài, lạnh lẽo của hắn.
Đúng lúc ấy.
Một tiếng rên khẽ, đầy đè nén vang lên từ cửa.
Ta giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Giang Văn Đàn đứng đó, khoác trên người bộ trường sam màu thiên thanh, tựa người vào cửa.
Một tay hắn chống lên khung cửa, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn.
Đôi mắt hắn không còn sự thanh lãnh thường ngày, thay vào đó là một màn sương mơ hồ che phủ.
“Giang… Giang đại nhân…”
Hắn cố ổn định hơi thở, giọng nói khàn khàn, xen lẫn sự áp chế rõ rệt:
“Thời tiểu thư… cũng có thể cảm nhận được, đúng không?”
Bàn tay ta run lên, suýt chút nữa đánh rơi bộ văn phòng tứ bảo.
“Đại nhân đang nói gì vậy, ta… không hiểu.”
Ta cứng đờ người, không dám quay lại.
Không thể nào…
Hắn cảm nhận được sao?!
[Dòng chữ xuất hiện trên đầu:]
【Quá ngọt rồi! Hóa ra là song phương cộng cảm! Chỉ cần nữ chính chạm vào bút, cả hai người đều có thể cảm nhận được!】
【Tự nhiên có một suy nghĩ táo bạo…】
【Tôi không muốn hiểu ra mọi chuyện nhanh đến vậy đâu!!!】
Tim ta đập dồn dập, hô hấp hỗn loạn.
Nếu hắn đã biết…
Đêm nay, ta còn có thể thoát được sao?