Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Tôi đem thầm mến của đối tác làm ăn. Nhưng bấy lâu nay, trong mắt cậu ấy, tôi vẫn là một người anh đáng kính.

Thế nhưng làm “anh tôi cũng muốn mình là duy nhất. Vì vậy, tôi tìm cách điều anh ruột của cậu ấy ra ngoài khảo sát công việc.

Lần tiên bước chân vào trường Đại học của Lăng Dương với tư cách là người thân được ủy thác, trong tôi trào dâng một cảm giác sảng khoái khó tả.

Nghe nói cậu ấy đang chơi bóng rổ, tôi tiện tay mua thêm mấy chai khoáng ướp lạnh. ngờ, lại nghe cậu ấy đang buôn chuyện với đám .

“Dương Tử, ông nhất định cảnh giác với lũ đấy nhé!”

Nghe câu này, chính chủ cung là tôi đây liền dừng bước. Tôi muốn nghe xem hai này sẽ đưa ra những lời nhận xét “đắt giá” thế .

cậu thân có gương mặt b.úng ra sữa của Lăng Dương đang tỏ vẻ nghiêm trọng mà than vãn: “Cái loại này ấy à, lúc theo đuổi ông ấm áp thôi . Cứ như là hình mẫu lý tưởng được đo ni đóng giày riêng ông vậy.”

“But… cần hắn nhận ra ông lỡ thích hắn … Ông xong đời !”

“Máu chiếm hữu, tính kiểm soát, lại còn hở tí là đem ông ra thử thách, dò xét. Quan trọng nhất là thù dai, cực kỳ thù dai !”

“Hễ giận dỗi hay ghen tuông là lại chơi trò bạo lực lạnh, lúc cũng bắt ông tự đoán ý. Thường xuyên biến mất, nói năng quái gở, tiêu chuẩn kép thôi !”

“Tin tôi đi! Kinh nghiệm xương m.á.u của anh đấy, không có việc gì đừng bao giờ dính vào !”

Gương mặt ngây thơ không chút hại người kia đầy rẫy vẻ u sầu, cứ như vừa bị “tra nam” đá văng vậy, lời thốt ra cũng là rút hết ruột gan.

Tôi cảm hơi buồn cười. Mấy còn chưa bước chân ra ngoài xã hội, lấy đâu ra lắm định kiến thế này?

Chưa nói đến tôi, riêng anh của Lăng Dương là Lăng Thần thôi. Cậu ta cũng là cung . Làm việc nghiêm túc, trách nhiệm, cảm xúc lại cực kỳ ổn định. cũng là một đối tác tuyệt vời của tôi trong công việc, qua miệng cậu này lại biến thành tra nam ?

Nhưng tôi không ngờ Lăng Dương nghe xong lại gật tán thành cái rụp. Vẻ mặt như tích tụ oán hận từ lâu, giờ mới được dịp trút ra bằng hết: “Nói chí ! Bọn đúng là những kẻ cuồng tiểu tiết!”

“Hắn đâu có cần người , hắn rõ ràng là muốn làm Hoàng đế có. Cần một ‘chó l.i.ế.m’ gọi là có mặt ngay.”

“Tôi đường đường là một thanh ưu tú, tội gì làm ch.ó? á, có ch.ó mới thèm !”

2.

Hai tinh khôi, xinh đẹp ngồi trên bậc thang với vẻ mặt đầy phẫn nộ. Cứ như bọn họ đang thực sự ám một ai cụ vậy, từng câu từng chữ than vãn không ngừng. Tôi đứng ngay cạnh hai đứa, trầm tư lắng nghe. Sắc mặt tôi dần chìm xuống. Chai khoáng trong tay vô thức bị bóp c.h.ặ.t, tiếng sột soạt phát ra làm kinh động đến hai .

Và vào giây cuối cùng trước khi bọn họ quay lại, tôi kịp thay bằng một nụ cười ôn hòa. Tôi lấy thêm một chai lạnh từ trong túi ra, đưa người sinh viên dẫn đường lúc nãy: “ học này, thời tiết nóng quá, hôm nay làm phiền .”

Nụ cười ấy chẳng biết làm loạn nhịp tim của ai. Cậu kia đỏ mặt, ngượng ngùng đến mức nói lắp bắp: “Không… không có gì đâu ạ.”

Nói xong, cậu ấy thẹn thùng nhận lấy chai , đưa mã QR trên điện thoại ra: “Anh đẹp ơi, có xin phương thức liên lạc không?”

Tôi mỉm cười đồng ý. Dù ngôi trường mà Lăng Dương theo học cũng toàn là nhân tài chất lượng cao. Biết đâu sau khi tốt nghiệp, chúng tôi lại có duyên trở thành đồng nghiệp cũng nên.

Nhưng cảnh tượng này trong mắt “người có tâm” lại hoàn toàn biến tướng. Khi tôi quay lại, đập vào mắt là bộ dạng tức giận đùng đùng của Lăng Dương. Cậu ấy đang âm thầm lườm nguýt người vừa chạy đi kia, “Anh Gia , anh thích kiểu người như thế ?”

vốn dĩ vừa tôi xuất hiện vui mừng nhảy cẫng lên khỏi bậc thềm, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh như ánh , nhưng giờ đây trong toàn là sự không cam và hoang mang.

Nhìn biểu cảm này của cậu ấy, tôi khẽ nhướng mày. Đúng vậy, tôi thích kiểu người này. Nhiệt tình, thẳng thắn, ấm áp và đáng như một vầng thái dương nhỏ.

Cậu ấy rất giống Lăng Dương. Có lẽ là vì “ ngôi nhà, cả quạ đậu trên nóc nhà ”, nên tôi dành thêm chút kiên nhẫn những thuộc kiểu người này.

3.

“Rất đáng .” Khi thốt ra câu nói này, trong mắt tôi nhìn, trong tôi nghĩ, thảy đều là Lăng Dương.

Cậu lập tức cuống quýt. Đôi mắt cún xinh đẹp mở to, dường như đang định phân bua điều gì . Nhưng trong mắt tôi, bộ dạng ấy chẳng khác một chú cún nhỏ đang cố tìm cách lấy để được xoa , ngoan ngoãn đến không chịu nổi.

ngón tay tôi vô thức khẽ mâm mê. Vốn dĩ vẫn muốn kìm nén thêm chút nữa, nhưng cơn gió hạ ấm nồng lướt qua làm mái tóc cậu hơi rối, tôi liền thuận thế mà xoa nhẹ lên .

cũng rất đáng .”

vốn đang ỉu xìu, vừa nghe câu nói sau liền sáng bừng đôi mắt. Nhưng ngay sau , dường như mới nhận ra sự tình mà bắt xấu hổ. Gương mặt Lăng Dương ửng đỏ, cậu vẫn cứng cổ cãi bướng: “ là đàn ông , lại dùng từ ‘đáng ’ để hình dung cơ chứ!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương