Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 12

12.

Lâu lắm tôi mới quay , nhưng mọi thứ ở đây vẫn không hề thay đổi.

với khuôn mặt hiền lành tiến tới: “Mẹ hả? Lâu không thấy cô đến. Hôm nay thăm à?”

Tôi cười đáp: “Vâng, đúng ạ.” Sau đó tôi thả dây cương , nó lao đi như một cơn gió.

đứng cạnh: “Gâu gâu gâu…!”

Tôi xoa đầu nó nói: “ thì không thể thả được, sẽ làm mấy thú nhỏ khác sợ mất.”

Trong lúc nói chuyện, một lạc đà alpaca trắng khác chạy tới. Tôi gọi lớn: “ !” lạc đà đó phóng nhanh tới húc vào người tôi.

Tôi xoa đầu nó gọi : “Để tôi giới thiệu nhé, đây bố , tên .”

trố mắt: “Gì? Hóa bố nó lạc đà alpaca hả?”

liếc anh một cái: “Không thì cái gì?”

ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi cứ tưởng… mà thôi.” Anh liếc tôi.

Tôi nghiêng đầu cười với anh: “Hết gi/ận hả?”

Anh gật đầu, nhưng lập tức phản ứng , cứng giọng nói: “Ai nói tôi gi/ận? Tôi không gi/ận mà, nào, , để chú xoa đầu nào.”

Haha, đáng yêu gh/ê.

Chúng tôi ở đến tận chiều tối.

được đặc biệt yêu thích còn được phép tháo dây cương để đuổi vịt gà khắp nơi.

nói: “Cả đời già này chưa bao giờ thấy chó nào phun nước bọt! Hôm nay đúng mở mang tầm mắt!”

rõ ràng vui hơn hẳn, thậm chí còn cởi cả áo vest, lội xuống sông bắt cua tôi.

Khi chuẩn bị về, tôi mở cửa sau, nhưng không thoải mái lẩm bẩm: “À, cô ngồi trước đi.”

Tôi cố nhịn cười, nói: “Không phải phụ chỗ ngồi sao?”

không tôi, đầu đ/á đá viên đ/á nhỏ dưới chân, nói khẽ: “Từ giờ cô.”

: “&……&%……?*%&%¥&%!(Mất đặc quyền)”

Trên đường về, xe lướt qua ánh chiều tà rực rỡ. Đèn đỏ dừng , quay đầu tôi: “Tóc tôi rối .”

Tôi: “Tự chỉnh đi!”

: “Tôi không thể bỏ tay khỏi vô lăng!”

Tôi: “…”

Quá nuông chiều đấy!

Thành phố đã bắt đầu lên đèn, khi chúng tôi về đến nhà.

chạy nhảy quá nhiều trong ngày, ăn xong nằm lăn không còn biết trời đất.

Tôi ngồi dưới ánh đèn vàng ấm, từ từ ăn bữa tối.

“Chuyện …,” tôi ngập ngừng, anh nói khẽ, “từ giờ đến ăn cơm, không thu tiền anh nữa.”

Ánh mắt anh sáng lên, khuôn mặt hơi ửng đỏ: “Vậy thì… để anh mãi mãi rửa bát , được không?”

Mặt tôi cũng nóng ran, đầu đáp nhỏ: “Được.”

Trước khi rời đi, anh đầu tôi, nói khẽ: “Vậy thì… mai gặp nhé.”

Tôi không biết lấy dũng khí từ đâu, kéo tay áo anh, đầu, cắn răng nói: “Chuyện phá mất gấu bông dâu tây mà ôm . Không có gì ôm, không được.”

Tên ngốc này lo lắng nói: “Vậy để mai anh m/ua khác, cỡ bao nhiêu thì ôm thoải mái?”

Tôi ngước lên : “…Hay anh ở với ?”

như bừng tỉnh: “Ồ!”

Ồ cái đầu nhà anh ấy!

Tôi cảm thấy hơi ngượng, má nóng ran, đẩy anh ngoài: “Thôi, về đi!”

Anh hoảng hốt, cố chống cửa chen vào: “Ôm anh đi! Anh… rất êm ái mà…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương