Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

Lời của ba Lâm chẳng nào đổ thêm dầu vào lửa: “Canh cũng không được để thừa, nước cũng tốn tiền đấy.”

Tôi không nhịn nổi nữa, bật dậy đứng phắt .

Lâm Văn Kiệt vội tôi lại: “Tần ơi, em làm gì vậy?”

lúc đó tôi chợt nhớ đến mục đích chính của chuyến đi .

Tôi còn quan trọng hơn phải làm, chuyện nhỏ không nhịn được thì sẽ hỏng lớn.

Tôi hít sâu một hơi, gằn giọng: “Dầu và canh sẽ không thừa đâu ạ.”

Tôi bê nồi cơm điện ra, đổ cơm vào từng cái đĩa, vét sạch đồ ăn còn sót, rồi thảy cho vào bát canh, đảo đều rồi bắt đầu ăn.

Tôi húp canh xì xụp, nhai rau ráu.

Mẹ Lâm trố mắt nhìn tôi, mặt đầy chán ghét: “Giả Tần, con không được như vậy. Người nhà họ Lâm ăn cơm phải nhẹ nhàng, tao nhã, nhai phải nhỏ, không được phát ra tiếng.”

Tôi vừa nhồm nhoàm vừa lầm bầm: “Dạ, con ăn nhanh cho xong ạ.”

Tôi ăn sạch sành sanh, rồi mang chén đĩa vào bếp rửa.

Mẹ Lâm như một quản đốc, đứng cửa bếp lải nhải không ngừng: “Nước rửa chén được dùng bằng hạt đậu xanh, dùng nhiều là phí phạm, mà còn rửa không sạch. Tiết kiệm là phải bắt đầu từ những thứ nhỏ nhất.”

“Bát đĩa rửa xong phải dùng khăn lau khô nước, nếu để đọng nước sẽ sinh vi khuẩn.”

“…”

Tôi lau dọn xong nhà bếp, vừa ra khỏi cửa đã mẹ Lâm gọi: “Giả Tần, lại đây ngồi, chúng ta nói chuyện một chút.”

Tôi đi đến ngồi cạnh Lâm Văn Kiệt.

Mẹ hắn nói: “Đầu tiên, dì góp ý nhẹ một điều. Theo quy định nhà họ Lâm, lần đầu con dâu tương lai tới nhà thì nhất định phải mang quà biếu bố mẹ chồng. Tay không đến là vô bất lịch sự.”

“Tụi con có mang quà mà.”

Tôi mở vali, lần lượt lấy từng món ra.

“Đây là rượu Mao Đài 53 độ dành cho chú.”

“Đây là bộ mỹ phẩm Hainan’s Secret tặng dì.”

“Còn đây là máy cạo râu cho em .”

nhà hí hửng nhận quà, mỗi Lâm Văn Kiệt là trông như bị sét đánh, mặt mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mẹ hắn ôm bộ mỹ phẩm mà nâng niu như báu vật.

Một lúc , bà ta mới đặt hộp xuống, nở nụ tươi rói: “À, Giả Tần , dạo nói con gái ngoan thường không đòi tiền cưới, con sao về chuyện sính lễ ?”

6

Tôi đáp: “Em không cần sính lễ, xe với nhà cũng không cần, vì bên nhà em sẽ chuẩn bị .”

Bà ta bán tín bán nghi: “Nhà con chuẩn bị cái gì cơ?”

“Biệt thự liền kề 500 mét vuông, một chiếc Porsche hơn một trăm vạn tệ, kèm theo một triệu tiền mặt.”

Mắt bà ta suýt rớt ra khỏi hốc: “Biệt thự? Nhà con có tiền vậy sao?”

Tôi lờ ánh nhìn đầy nghi ngờ của Lâm Văn Kiệt, mỉm : “Tất nhiên, nhà em có mấy căn biệt thự rồi.”

Vẻ ngạc nhiên trên mặt mẹ hắn nhanh chóng chuyển sang kiểu chảnh chọe: “Biệt thự thì miễn cưỡng xứng với con cưng của dì, nhưng xe thì hơi thường đấy.”

Tôi : “Vậy dì thích xe gì? Rolls-Royce được không ạ?”

Em hắn hét : “Rolls-Royce? Đó là xe siêu sang, giá hàng chục triệu đó!”

Mẹ Lâm liếc cậu con út một cái: “La lối cái gì? Nhìn cái mặt chưa từng đời của mày kìa!”

Thằng bé ngậm miệng.

Bà ta quay sang tôi, nói: “Rolls-Royce cũng được. Nhưng mà một triệu tiền mặt thì ít quá. Con dì là thạc sĩ đấy, sính lễ vậy sao xứng?”

Tôi : “Vậy hai triệu?”

“Được.” Mẹ Lâm gật gù hài lòng, rồi đổi tông: “Giả Tần, dì hy vọng con sớm làm con dâu nhà dì. Hai đứa định khi nào cưới?”

“Để con về bàn với mẹ con đã.”

Bà ta nắm tay tôi, bảo: “Vậy con nhớ khen Văn Kiệt nhiều với mẹ con, bảo là tài giỏi nào, là người đàn ông không thể bỏ lỡ, lấy rồi sẽ không thiệt thòi.”

Tôi gật đầu: “Dạ, con . Văn Kiệt đúng là nhân tài hiếm có, văn thì trị quốc, võ thì định thiên hạ. Không thì làm sao con lại gắn bó đời với anh được. Dì yên tâm, con sẽ thuyết phục mẹ con tăng thêm của hồi môn.”

Mẹ hắn đắc ý gật đầu lia lịa, cứ tưởng mình đã “thuần hóa” tôi thành công: “ thì tốt quá, tốt quá!”

Đến giờ, tôi đứng dậy cáo từ.

Lâm Văn Kiệt tiễn tôi ra ngoài.

Ra đến nơi, tôi rút điện thoại mở mã thanh toán: “Tiền mua quà tặng ba vạn, tiền công hôm là chín ngàn tám. Anh đã chuyển ba ngàn tám đặt cọc, giờ trả nốt ba vạn sáu là xong.”

Lâm Văn Kiệt quét mã, nhưng chuyển năm ngàn.

Tôi nhìn hắn, khó hiểu: “Gì vậy?”

Hắn nói: “Tôi đâu kêu cô mua quà đắt vậy, sao phải trả tiền?”

7

Tôi cãi lý: “Nhưng anh nói rõ là cần tôi mua quà, miễn sao làm ba mẹ anh vui mà?”

“Tôi bảo cô mua đại mấy món là được, mấy trăm tệ thôi. Cô mua ba vạn thì tôi là thằng ngốc chắc?”

“Vậy lúc tôi mua, sao anh không ngăn?”

“Tôi đâu là cô định tặng ba mẹ tôi? Tôi tưởng cô mua cho ai . Dù sao thì tôi cũng không trả số tiền đó.”

Tôi nghẹn lời: “Thôi bỏ qua phần quà. Vậy còn tiền công? Sao lại thiếu một ngàn?nRõ ràng anh chọn gói chín ngàn tám.”

Hôm đó, Lâm Văn Kiệt liên hệ thuê người đóng giả bạn gái, đưa về nhà ra mắt, trong một ngày, nhưng đường xa.

Yêu cầu của hắn là: phải xinh, có khí chất, tốt nhất là có bằng thạc sĩ, ngoan ngoãn, lời, khiến bố mẹ vui vẻ hài lòng.

Cuối , hắn chọn tôi.

Tôi báo giá với yêu cầu như vậy là chín ngàn tám.

Hắn đồng ý .

Giờ xong rồi lại giở trò thiếu tiền, đúng là chơi không đẹp.

Lâm Văn Kiệt nói: “Hôm cô làm tôi không hài lòng, nên trừ một ngàn.”

“Không hài lòng chỗ nào?”

“Tôi yêu cầu cô phải lời, làm ba mẹ tôi vui. Nhưng cô mấy lần cãi lại mẹ tôi.”

Tôi chửi thề: “Tôi cãi hồi nào? Tôi giải thích chút thôi. Mẹ anh bảo gì tôi chẳng làm theo còn gì.”

“Cô kiếm được tám ngàn tám một ngày rồi, làm tí nhà thì sao? Tôi có bắt cô ngủ lại đâu.”

“Ngủ lại thì tính giá rồi.”

Hắn khinh khỉnh: “Mấy người làm nghề kiếm khá .”

Tôi bực mình: “Không kiếm tiền thì tôi lấy gì nuôi công ty? Tôi bỏ ra mấy trăm vạn mở doanh nghiệp, không kiếm lại thì phá sản à?”

“Đã giàu vậy rồi thì sao còn so đo từng ngàn tệ với tôi?”

Lô-gic của hắn đúng là khiến người ta cảm động … đấm.

Tôi nói: “Một ngàn đó tôi có thể bỏ, nhưng ba vạn tiền quà thì anh phải trả.”

Hắn nhún vai: “Tôi nói rồi, đó là cô tự mua, không liên quan tới tôi. Mà cô có mấy trăm vạn cơ mà, tiếc gì ba vạn?”

Được thôi, tôi không thèm chấp kẻ tiểu nhân.

Sẽ có ngày hắn cần đến tôi.

8

Hai ngày , tôi một người đàn ông bước vào khu chung cư nơi nhà họ Lâm ở.

Vừa đi được vài bước thì gặp mẹ Lâm.

tôi xách túi quà đắt tiền trong tay, mắt bà ta sáng rực , bước nhanh về phía tôi, đưa tay ra đón: “Con dâu đến rồi à? Văn Kiệt đang ở nhà…”

Tôi né sang một bên, tránh bàn tay của bà ta: “Xin lỗi, tôi không đến nhà dì.”

Bà ta khựng lại: “Vậy cô đến đâu?”

Tôi vào người đàn ông đi cạnh: “Tôi tới gặp mặt, đi mắt với anh .”

Mặt mẹ Lâm biến sắc: “Giả Tần, cô là con dâu nhà tôi, sao lại đi mắt người ? Đi! Về với tôi !”

Bà ta không tôi, mà nhào tới giật luôn túi quà trên tay tôi.

Lần trước tôi đã nếm đủ mùi vị kỳ quặc và tham lam của nhà họ Lâm, Văn Kiệt còn bùng tiền công của tôi một ngàn, nên giờ mẹ hắn ham hố túi quà cũng chẳng lạ gì.

Tiêu Hàn tôi ra lưng anh, che chắn cho tôi.

Mẹ Lâm quát to: “Thằng họ Tiêu kia, mày làm gì vậy? Cướp con dâu nhà tao? Mày xứng chắc?”

Tiêu Hàn bật : “Con dì với Giả Tần đã chia tay rồi. Tôi quen cô thì có gì sai?”

“Xàm! Vài hôm trước còn đến nhà tôi bàn chuyện cưới xin, chia tay cái gì mà chia tay? Mày không cút đi là tao báo công an!”

Bà ta lại giơ tay định giật túi quà.

Tôi né tránh, nói: “Tôi với Lâm Văn Kiệt chia tay rồi, nên tôi mới đi mắt Tiêu Hàn.”

Bà ta không tin: “Hai người chia tay kiểu gì được?”

“Dì hỏi lại anh ta đi.”

Mẹ Lâm trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, rồi quay lại nhìn tôi: “Có phải có đứa nào nói gì với cô không? Tôi nói cho cô , khu toàn lũ lòng dạ đen tối, không ai tốt là bắt đầu nói xấu lưng. Cô đừng có lời bọn !”

Tôi đáp: “Không ai nói gì với tôi , tôi không dễ bị lừa đâu.”

Tôi Tiêu Hàn rời đi.

lưng vang tiếng hét của mẹ Lâm: “Giả Tần!nCô nghĩ kỹ đi! Nếu bỏ lỡ Văn Kiệt, cô sẽ không kiếm được ai tốt hơn đâu!”

Tôi quay đầu lại, nói: “Tiêu Hàn cũng rất tốt. Dì không cần khuyên nữa đâu, về hỏi lại con đã xảy ra chuyện gì đi.”

Tôi Tiêu Hàn tiếp tục bước đi, vừa tới cửa nhà anh thì Lâm Văn Kiệt đột nhiên xuất hiện, tay tôi lại.

9

Hai nhà họ Lâm và họ Tiêu sống tầng, cửa đối cửa.

Lâm Văn Kiệt tôi vào lối thoát hiểm, hạ giọng: “Cô có ý gì vậy? Nhận bao nhiêu mối không nhận, lại đi nhận của nhà họ Tiêu?”

Tôi đáp: “Đây không phải là công . Tiêu Hàn là người tôi đang mắt.”

Hắn trừng mắt: “Cô sự đi mắt hắn?”

“Đúng vậy. Tụi tôi gặp mặt rồi hợp nhau, anh mời tôi đến nhà chơi, là tôi đến.”

Sắc mặt Lâm Văn Kiệt tối sầm lại: “Cô không thể qua lại với hắn được. Hắn là kẻ thù của nhà tôi.”

“Tôi đâu có thù oán gì với anh ta. Mấy người có thù thì của mấy người, liên quan gì đến tôi?”

Lâm Văn Kiệt đến nỗi gần như bật nổ: “Hôm trước khu còn cô là bạn gái tôi, hôm cô lại dắt tay kẻ thù nhà tôi đến đây. Người sẽ nhìn tôi nào hả?”

“Người nhìn anh nào, thì liên quan gì đến tôi?”

Đúng lúc đó, điện thoại hắn reo.

Hắn máy, tôi rõ mồn một tiếng mẹ hắn từ đầu dây bên kia: “Văn Kiệt, Giả Tần về nhà , nói với hôm nhà mình sẽ tới gặp phụ huynh bàn chuyện cưới xin. Dù nào cũng không được để bước chân vào nhà họ Tiêu! Không thì từ về nhà mình khỏi ngẩng đầu nổi ở khu !”

Lâm Văn Kiệt tắt máy, quay sang tôi: “Anh đâu thua kém gì cái thằng họ Tiêu đó. Nếu em cưới, thì nên chọn anh.”

Tôi không ngờ một gia đình như nhà họ Lâm mà lại còn sĩ diện.

Đã vậy thì dễ xử lý rồi.

Tôi lắc đầu: “Anh quá keo kiệt, tôi không thích kiểu đàn ông như vậy. Hôm tôi mua hơn năm vạn quà tặng cho ba mẹ và em gái Tiêu Hàn, anh chuyển khoản trả tiền cho tôi.”

Lâm Văn Kiệt gắt: “Cô với hắn là đi mắt chính thức, còn tôi với cô là quan hệ công . Nếu cô qua lại với tôi , tôi cũng có thể trả cô số tiền đó.”

Tôi bĩu môi: “Nếu anh không quá keo kiệt, tôi đã có thể suy nghĩ rồi. Tôi đâu thiếu tiền, ba vạn với tôi chẳng là gì. Nhưng tôi không ưa cái thái độ của anh.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương