Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

04

Tôi còn chưa kịp nghĩ kế hoạch giúp gia đình hòa thuận thì ba mẹ ruột đã thông báo sẽ về nước tổ chức tiệc nhận người thân.

Thẩm Dục Thư gõ cửa phòng tôi, tay kéo theo cả một giá đồ sộ đầy váy áo.

“Coi thử em thích bộ nào?”

Giọng anh tôi lập tức từ bên ngoài vọng vào, gấp gáp chen lời:

“Đến rồi, đến rồi! Âm mưu ở đây này!

“Đám váy này chắc chắn mặc vào là bung ra liền, tưởng anh không biết à? Cô muốn làm em gái tôi bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ chứ gì!

“Với lại, em gái tôi mắc gì phải mặc lại đồ cũ cô từng mặc rồi hả? Cô định sỉ nhục ai?”

Anh tôi hùng hổ giật lấy một cái váy, vừa sờ vừa ngắm.

Một lúc sau, gãi đầu gãi tai.

“Ủa… nhìn cũng mới ghê, chất vải chắc, kiểu dáng cũng hợp người…”

Đang nói dở thì bộ đồ ngủ của anh tôi phát ra tiếng rắc một cái, rách toạc một đường, ngực anh lộ nguyên mảng to tướng.

“Á đù!!”

Anh tôi hoảng loạn lấy tay che ngực, buột miệng la lên.

Thẩm Dục Thư khẽ bật cười, khóe môi cong cong.

“Ồ, hợp ghê. Dáng người cũng… miễn cưỡng chấp nhận được, không tệ.”

Cô ấy thản nhiên rút chiếc váy đưa cho tôi, giọng điệu có phần tủi thân:

“Thử xem đi? Nếu không thích thì mai chị gọi nhà thiết kế tới làm lại cho em.”

Tôi ngẩn ngơ gật đầu. Đôi mắt Thẩm Dục Thư bỗng sáng rực, còn hí hửng xoa xoa tay đầy mong chờ.

Ngay giây tiếp theo, anh tôi bị một cú đá bay văng ra, Thẩm Dục Thư rầm một tiếng đóng cửa lại.

Hạ Niên suýt thì tức đến thổ huyết, mặt đỏ gay như quả cà chua.

“Này!! Thẩm Dục Thư, thái độ của cô là sao hả?! Mở cửa ra! Trả em gái tôi lại đây!!”

Thẩm Dục Phong đứng bên xem kịch, phe phẩy tay quạt:

“Thẩm Dục Thư từ nhỏ đã thích thiết kế váy áo, nay cuối cùng cũng được chơi búp bê ngoài đời thật, coi chừng cô ấy ra là tát cho cậu một phát.”

Thẩm Dục Phong vừa lướt qua vừa tiện tay giật luôn cái áo sắp rơi của anh tôi, tâm trạng phơi phới cảm thán:

“Đúng là Thẩm Dục Thư có tay nghề, cuối cùng tôi cũng không còn đơn độc nữa~”

Còn tên ngốc Hạ Niên thì vẫn đang gào:

“Cái quần què gì đây, đồ dỏm quá thể đáng!!”

05

Chẳng bao lâu thì đến ngày tổ chức tiệc nhận người thân.

Tôi với anh tôi như hai đứa nhà quê lần đầu ra phố, mắt tròn mắt dẹt nhìn đám người mặc vest với váy dạ hội đi qua đi lại như chảy hội.

Trên người tôi là chiếc váy nhỏ tinh xảo mà Thẩm Dục Thư chọn, tôi rất thích, vui âm ỉ cả buổi. Nói thật thì lúc đầu tôi có chút sợ chị ấy.

Dù chưa từng ăn thịt heo, thì cũng từng thấy heo chạy.

Trong mấy truyện “giả – thật thiên kim”, kết cục của thiên kim thật toàn là xui xẻo.

Nhưng từ hôm đó về sau, tôi lại thấy thân thiết với chị ấy một cách kỳ lạ. Không nhịn được mà trách nhẹ anh tôi:

“Đã bảo anh hiểu nhầm chị ấy rồi mà. Sau này hai người phải sống hòa thuận đó, dù sao chị ấy cũng là em gái ruột của anh!”

Anh tôi lại chỉ khịt mũi:

“Chỉ vì đổi đồ với nhau một lần là thân nhau luôn hả? Em đúng là quá ngây thơ! Anh nhìn một cái là biết cô ấy khó đối phó rồi!

“Tin anh đi, cái buổi tiệc hôm nay thể nào cô ta cũng giở trò!”

Hạ Niên nghĩ mà thấy tủi thân. Về nhà mấy hôm rồi mà em gái ruột cũng chẳng buồn nhìn anh lấy một cái.

Có đúng là ruột thịt không vậy trời?

Ngay cả Thẩm Dục Phong còn cư xử với anh nhẹ nhàng lễ phép nữa là!

Đang ấm ức, ngẩng lên liền thấy một gia đình đang trò chuyện vui vẻ với ba mẹ Thẩm, tay bắt mặt mừng.

Cảnh báo trong đầu anh tôi lập tức kêu inh ỏi.

“Nghe nói nhà họ Thẩm có sắp xếp hôn sự với nhà họ Hứa, chẳng lẽ cái tên như gà luộc đứng giữa kia là đối tượng hả? Mau lại gần xem thử!”

Anh tôi kéo tôi rón rén mon men lại gần.

Phu nhân nhà họ Hứa đang nắm tay Thẩm Dục Thư, thở dài.

“Hai nhà chúng ta từ xưa đã có hôn ước, không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.”

Ba mẹ ruột tôi hơi ngập ngừng:

“Tuy rằng A Trì với Dục Thư là thanh mai trúc mã, quan hệ cũng rất tốt, nhưng chúng tôi không muốn thiên vị ai cả. Hơn nữa, chúng tôi đã nợ Thụy Thụy quá nhiều rồi.”

Ba mẹ Hứa cũng gật đầu đồng tình:

“Chúng tôi cũng nghĩ vậy, hay là đổi người đi?”

Anh tôi tức đến nỗi mũi lệch sang một bên.

“Quỷ gì mà đòi làm em rể tôi?! Còn bày trò chọn giữa hai người?! Ông đây bẻ cổ nó bây giờ chứ ở đó mà lựa với chọn!”

Anh tôi suýt lao ra.

Thẩm Dục Thư lại là người lên tiếng trước, giọng lạnh đến đóng băng:

“Tôi không đồng ý.”

Trái tim tôi thắt lại, anh tôi cũng im re.

“Tôi và Hứa Trì đã bên nhau suốt mười sáu năm, chúng tôi đã quen với việc trở thành nửa kia của nhau. Tại sao chỉ vì Hạ Thụy vừa trở về là phải đổi người?”

Không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Anh tôi dè dặt nhìn sắc mặt tôi, kéo tôi lùi lại.

“Em gái… em có giận không? Đừng buồn nha, chỉ là một thằng con trai thôi mà, mặt thì dài ngoẵng, anh thấy nó chẳng hợp với ai cả.”

Càng nói càng nhỏ tiếng, cuối cùng anh tức đến mức đá một phát vào cột đại sảnh.

“Biết ngay mà! Kiểu gì cũng có vụ hôn ước cho xem! Mẹ nó, ai là đứa viết cái truyện này vậy hả? Sắp tới chắc tới đoạn hai chị em vì một tên yếu sinh lý mà trở mặt nhau hả?!”

Tôi đúng là có hơi buồn, nhưng không phải vì cái tên Hứa Trì kia.

Từ nhỏ tôi nhút nhát, chưa từng có bạn thân đúng nghĩa.

Tôi thở dài buồn bã, đột nhiên thấy mặt mũi Hứa Trì thật đáng ghét.

Đang định làm thân với chị gái thì tự nhiên lòi ra một thằng đàn ông, thế nào anh tôi cũng lại tiếp tục bày ra thuyết âm mưu nữa cho xem!

06

Buổi tiệc nhận người thân kết thúc long trọng dưới lời giới thiệu của ba mẹ và anh ruột tôi. Nhưng cho đến tận lúc nhập học, tôi vẫn luôn tránh mặt Thẩm Dục Thư, sợ chị ấy chợt nhớ ra tôi mới là vị hôn thê chính thức của cái tên kia, khiến mối quan hệ vốn đã cứng ngắc càng thêm lúng túng.

Trái lại, anh tôi thì cãi nhau với chị ấy đến trời long đất lở, gà chó không yên.

Cách vài hôm anh lại chạy tới chỗ tôi than khóc, nào là em gái ruột của ảnh chẳng thèm nhìn mặt ảnh lấy một lần.

“Cô ta còn nói là tại anh phá hỏng danh tiếng của cô ta? Cái ánh mắt đó nhìn anh như muốn nuốt sống luôn ấy!

“Hứ! Cô ta không tự nhìn lại mình xem, có cần anh phá gì đâu? Tính tình đã dữ như vậy thì ai thèm dòm!”

Lúc chia tay trước cổng trường, anh tôi dặn dò liên tục.

“Nếu bị bắt nạt thì phải chạy qua lớp 12A2 tìm anh ngay đó nha! Nhất là cái tên nào mà dám lườm nguýt em, xem anh không lột da Thẩm Dục Phong thì thôi!”

Tôi chỉ biết lắc đầu.

Điểm thi đầu vào của tôi không cao, nên tôi đoán cả ba năm cấp ba chắc cũng chẳng có mấy cơ hội chạm mặt với Thẩm Dục Thư.

Tôi vừa thấy nhẹ nhõm, vừa thoáng hụt hẫng, tưởng rằng quan hệ giữa tôi và chị ấy đã không thể cứu vãn được nữa.

Không ngờ, tôi lại bị xếp học cùng lớp với chị ấy!

Giữa môi trường đầy những con mắt dõi theo của giới nhà giàu, chuyện hoán đổi con gái đúng là kiểu tin đồn hấp dẫn nhất. Suốt cả tiết học, tôi ngồi mà như trên đống lửa.

Lúc nào cũng cảm thấy có ánh mắt mơ hồ liếc về phía mình, mấy người tụm lại xì xào bàn tán.

Đến khi tôi quay đầu lại thì họ lập tức tản ra.

Tôi nhíu mày bước ra khỏi nhà vệ sinh, chưa kịp đi được mấy bước thì bị tên đáng ghét Hứa Trì chặn đường.

Tôi mím môi, chỉ muốn tránh thật xa hắn, sợ Thẩm Dục Thư hiểu lầm.

“Anh có chuyện gì?”

Hắn đánh giá tôi từ đầu đến chân.

“Thẩm Dục Thư giỏi violin, lại biết thiết kế. Mới mười bốn tuổi đã có tác phẩm đoạt giải quốc gia. Còn em, có sở trường gì?”

Tôi thật thà lắc đầu.

Hứa Trì lại cười nhạt.

“Tuy anh rất ngưỡng mộ kiểu gái lạnh lùng như Thẩm Dục Thư, nhưng có đôi khi cô ấy cứng rắn quá, so ra thì anh lại thích kiểu ngoan ngoãn dễ thương như em hơn.

“Hơn nữa, em mới là thiên kim thật của nhà họ Thẩm, là vị hôn thê chính thức trên danh nghĩa của anh!”

Tôi nhìn mũi giày, trong lòng vừa phiền vừa bực, chỉ muốn tát cho hắn một cái cho tỉnh.

Hắn lấy tư cách gì mà đi đánh giá con gái người ta?

Nhưng cảnh tượng này, trong mắt Hứa Trì lại là tôi… đang ngượng ngùng!

Không chỉ hắn hiểu nhầm, mà ngay cả Thẩm Dục Thư lúc tức tốc chạy đến cũng hiểu lầm luôn.

Chị ấy trừng mắt, không nói không rằng lao tới cho Hứa Trì một cái tát nảy lửa, bỏ luôn vẻ lạnh lùng ngày thường, tức giận quát:

“Con mẹ nó anh không nghe tôi nói là tránh xa cô ấy ra à?!”

Tiếng tát vang giòn khiến Hứa Trì như ngớ người.

Hắn rụt cổ lại, mặt đỏ phừng phừng mà không dám mở miệng, trông như thấp đi cả một cái đầu.

Thẩm Dục Thư đau lòng quay sang nhìn tôi, giọng run run:

“Em… thật sự thích hắn sao?”

07

Tôi bị phản ứng của chị ấy làm cho giật mình, vội vàng lắc đầu lia lịa.

“Không phải! Em không có!”

Hứa Trì lấy lại tinh thần, mặt đỏ cổ to, nghẹn giọng gào lên:

“Thì sao chứ? Cô ấy thích tôi thì làm sao?! Ai cũng như cô chắc?! Từ hôm nay tôi sẽ theo đuổi cô ấy!”

Nắm tay Thẩm Dục Thư siết lại, nhưng vì có tôi đứng đó nên chị chỉ có thể cố nuốt câu chửi vào bụng.

Còn tôi thì chẳng nhịn nổi nữa, giơ tay lên tát cho hắn một cái cho cân đối, dứt khoát phủi sạch quan hệ.

“Tránh xa tôi ra! Anh là vị hôn phu của chị ấy đó!”

Tôi sắp phát điên vì hắn rồi.

Không thấy ánh mắt của Thẩm Dục Thư sắp ăn tươi nuốt sống tôi luôn à? Giờ chắc chị ấy đã muốn cho tôi bay màu lắm rồi!

Cuộc tranh cãi chỉ tạm dừng khi chuông vào lớp vang lên.

Nhưng tôi thì càng thêm quyết tâm phải tránh xa Hứa Trì và Thẩm Dục Thư càng sớm càng tốt.

Anh tôi nói đúng.

Con trai chính là thứ dễ phá hoại tình chị em nhất!

Chắc mối quan hệ giữa tôi và chị ấy sẽ càng ngày càng tệ…

Tưởng rằng chuyện đến đây là hết, ai ngờ chỉ vì tan học đi lạc đường một chút, tôi lại tình cờ đụng phải nhóm “đại tỷ trường học” đang tụ tập họp hành trong hẻm.

Mấy cô gái vây quanh thì thầm to nhỏ.

Mà người cầm đầu… lại là Thẩm Dục Thư!

Tùy chỉnh
Danh sách chương