Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không lên , xoay người định bỏ đi, thì tay nhiên bị người ta nắm .
“Em đi kiểm tra cái gì?”
Tôi hất tay anh ra: “Chỉ là đau bụng kinh thôi, không chịu nổi.”
Bị tôi làm cho nghẹn lời, Giang Mẫn Nhượng nhíu mày, lại nắm lấy tay tôi, như chim ưng khóa con mồi.
“Trò giả vờ chối từ để được giữ lại em định diễn bao lâu nữa? Biết điểm dừng đi.”
Tôi không khỏi cười khẽ thành .
“Sao? Anh không nỡ để tôi đi, là anh vẫn còn vương vấn tôi sao?”
Lời vừa dứt, Giang Mẫn Nhượng nhiên buông tay ra như vừa tỉnh mộng.
Tôi xoa xoa tay, không chút lưu luyến quay người rời đi.
Tôi đã nộp tất hồ sơ một tuần, không ngờ giáo viên lại đưa cho tôi một thiệp mời.
“Thiệp mời sinh nhật phu nhân Lạc thị gửi đến, đích thân mời em đến dự .”
Tôi biết Lạc thị là nhà đầu tư của trường, và cũng là vì giáo viên coi trọng tôi, hy vọng tôi có thể quen biết thêm nhiều mối quan hệ, không có lý do gì để từ chối, đành phải nhận lời.
“Sau khi dự xong bữa này, em dự định đi Philadelphia sớm để làm quen môi trường.”
“Được thôi, vì em đã chuẩn bị xong xuôi rồi, mấy ngày còn lại cũng có thể nghỉ xả hơi một chút, thư giãn thật thoải mái.”
Tôi gật đầu, quay người đi xuống lầu.
Trang điểm đơn giản, tôi vào phòng trong chiếc váy dài màu xanh nước biển.
Bữa này quy tụ giới thượng lưu, tôi đi lại giữa một quen thuộc.
Cho đến khi phu nhân Lạc lên sân khấu phát biểu.
Người phụ quý phái, thanh lịch tỏa sáng giữa trung tâm sân khấu, khiến tôi bất giác nhớ đến người cha già tiều tụy nằm giường bệnh của mình.
Trong lúc miên man suy nghĩ, xung quanh nhiên xôn xao.
Tôi hoàn hồn, chợt nhận ra tất mọi người trong phòng đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ.
Tôi thức nhìn lên người phụ sân khấu, màn hình lớn phía sau cô ấy cuộn lại những bức khỏa thân của tôi, độ nét cao đến mức nhìn rõ nốt ruồi đỏ ngực tôi.
Trong khoảnh khắc, tôi chỉ thấy mzáu toàn thân chảy ngược, tứ chi lạnh buốt thấu xương.
Giây tiếp theo, âm thanh vỡ vụn, đứt quãng vang lên từ loa.
Sự kinh ngạc và ồn ào trong đại sảnh ngày càng lớn, tôi gần như sắp ch chìm trong những lời xì xào xung quanh.
Tôi chao đảo lên hai , nhưng rên rỉ ái muội khiến tôi khó xử đã dừng lại lúc này.
Trong tầm nhìn mờ ảo, màn hình lớn đã bị rút dây.
Giang Mẫn Nhượng đứng màn hình nhìn tôi, trong mắt anh theo một xúc mà tôi không thể đọc được.
Tôi không biết mình đã rời khỏi phòng bằng nào, chỉ thấy nơi nào tôi đi qua, ánh mắt mọi người ném về phía tôi đều theo sự khinh miệt và chế giễu.
Tôi thẫn thờ trở về ký túc xá, vùi mình vào chăn.
Cho đến khi nước mắt khô cạn, tôi mới tỉnh táo lại một chút, lấy thoại ra bấm một số.
“Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát.”
02.
Sau khi gọi thoại, tôi tắt máy, đổ gục xuống giường và chìm vào giấc ngủ hỗn độn.
Cho đến khi chuông đánh thức tôi, tôi đầu óc quay cuồng đi mở .
Cánh vừa hé mở một khe, lập tức bị ai đó từ bên ngoài đẩy mạnh ra.
Ngay sau đó, một cái tát vang dội giáng xuống mặt tôi.
“Mày muốn hủy hoại chị gái mày hoàn toàn sao?!”
Cơn đau rát lan ra từ má phải, tôi ôm mặt nhìn người đến, giọng điệu lạnh lùng.
“Là cô ấy phỉ báng tôi .”
“Mày tự mình làm ra những dơ bẩn liêm sỉ này, giờ còn muốn kéo chị gái mày xuống nước sao? Con bé còn trẻ, nếu để lại tiền án thì sau này làm sao sống được? Mau đi rút đơn kiện cho tao!”
Nghe , tôi nhiên cười khẩy: “Phu nhân Lạc, hết, tôi không Lạc, và cũng không có anh chị em.”
“Thứ hai, tôi không thấy có gì sai trái trong mối quan hệ yêu đương bình thường giữa nam và , việc chụp lén và phát tán mục đích làm tổn hại người khác mới là dơ bẩn.”
“Cuối cùng, tôi không rút đơn kiện.”
Phu nhân Lạc thấy tôi cố chấp, tức giận lắc đầu.
“ đây tao cứ tưởng mày là đứa trẻ lương thiện thông minh, muốn đón mày về nhà Lạc tự mình dạy dỗ, nhưng giờ xem ra, mày quả nhiên giống cha mày, không thể lên được sàn đấu, không coi ai ra gì, ghen ghét chị em, không biết liêm sỉ. Cũng phải thôi, tao còn mong chờ gì ở một gia đình nhỏ bé có thể dạy ra được cây đại thụ chứ…”
“ im đi! Đừng nhắc đến cha tôi!”
Tôi siết lòng bàn tay, ép nước mắt chảy ngược vào.
“Gia đình nhỏ bé của chúng tôi không chứa nổi vị Phật lớn như , xin mời rời đi.”
ấy còn muốn nói gì đó, tôi trực tiếp dùng tay giữ đẩy ấy ra ngoài.
Giây tiếp theo, cánh bị đập mạnh đến rung chuyển, xen lẫn những lời mắng chửi khó nghe.
Các bạn học xung quanh dựng tai lên nghe ngóng một hào hứng.
Không khí lắng xuống, nhưng những lời xì xào xung quanh lại cùng rõ ràng lọt vào tai tôi.
“Nghe nói thành tích của Trình Mộ là do cô ấy ngủ để đi lên, thật hay giả ?”
“ nóng, video của cô ấy đã bị lộ ra rồi còn giả sao? Mặc dù tức đã bị kiểm soát kịp thời, nhưng rất nhiều người tại hiện trường đã chụp được , đúng là đủ lẳng lơ!”
“ giờ giới thượng lưu đều lan truyền rằng cô ấy chỉ cần cho lợi ích là cho ngủ, đã bị ngủ nát rồi.”
……
Tôi dựa lưng vào , cơ thể lực trượt xuống sàn.
Chuông thoại không ngừng reo rồi ngắt, ngắt rồi lại reo.
Tôi không để ý, cũng không bật đèn, cứ để mặc bản thân chìm trong bóng tối.
Cho đến khi thoại nhận được một nhắn.
「Nghe thoại đi, hoặc là anh lên. Em chọn đi.」
Ngay sau đó, cùng một số thoại gọi đến.
Lưỡng lự vài giây, tôi nhấc máy.
“Anh xin lỗi.” Giang Mẫn Nhượng hiếm hoi nói giọng thành khẩn.
Khóe mắt tôi lại càng thêm cay xè, run rẩy nói:
“Nếu anh thực sự thấy có lỗi tôi, hãy làm rõ mọi đi, những lời đồn đại bên ngoài, anh sẽ không nói là anh không biết chứ.”
Bên kia im lặng vài giây, trầm giọng nói: “Trình Mộ, tổn thương đã gây ra rồi, dù có làm rõ cũng không thay đổi được gì, chỉ càng đẩy Vân Tịch lên đầu sóng ngọn gió. Thay vì khuếch đại hưởng, thà giảm thiểu tổn thương đến mức thấp nhất…”
Tôi ngắt lời anh ấy: “ ý của anh là, mọi tổn thương cứ để tôi gánh chịu là được, tôi bị lộ nóng, bị vu khống tình dục cũng không sao, miễn là không làm tổn hại đến Lạc Vân Tịch.”
“Qua cơn sóng gió này là ổn thôi…” Anh ấy dừng lại, giọng điệu cứng rắn hơn, “Nhưng nếu em khởi kiện Vân Tịch, em biết điều đó sẽ hưởng đến danh của cô ấy lớn thế nào không, dù sao cô ấy cũng là chị gái của em…”
Một giác buồn nôn dâng lên họng, tôi mạnh mẽ cúp thoại, chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo.
Tôi biết tính của phu nhân Lạc, ấy coi trọng thể diện và danh của nhà Lạc, chắc chắn sẽ không để Lạc Vân Tịch xảy ra .
Tôi càng biết lập trường của Giang Mẫn Nhượng, nhà Lạc và quân đội có mối quan hệ chằng chịt, anh ấy sẽ không để Lạc Vân Tịch bị đóng đinh cột nhục nhã.
Tôi không dám đánh cược, cũng không có tư để đánh cược.
Vì , tôi đã thỏa hiệp.
03.
Sau khi thỏa thuận rút đơn kiện được ký, Lạc Vân Tịch đắc ý nhìn tôi:
“Trình Mộ, giác bị thế giới phỉ nhổ thế nào? rằng trải qua này, mẹ cũng biết em là một con đê tiện ai cũng có thể qua lại rồi, em muốn đổi sang Lạc sẽ không dễ dàng như đâu.”
“Em không xứng gọi bố tôi là bố, chỉ có kẻ ốm yếu như bố em mới sinh ra đứa con gái nghèo hèn như em thôi, cứ giữ bố em cho tốt đi, đừng để cuối cùng bị em khắc chết đấy.”
“Bốp!”
Tôi giơ tay tát cô ấy một cái.
Có lẽ không ngờ tôi dám ra tay, trong mắt Lạc Vân Tịch thoáng hiện lên sự kinh ngạc.
Đợi cô ấy hoàn hồn, cô ấy giơ tay lên định trả đòn.
Nhưng tôi đã nắm tay cô ấy. Tôi còn chưa kịp làm gì, Lạc Vân Tịch đã “phịch” một quỳ xuống, giọng nói lộ rõ vẻ hoảng sợ.
“Em gái, chị biết lỗi rồi, xin em đừng đánh chị nữa, chị thai mà…”
Tôi thức buông tay cô ấy ra, nhưng cánh tay tôi nhiên bị một lực mạnh kéo từ phía sau.
Phần sau đầu tôi đập vào tường, va chạm khiến da đầu tôi tê dại.
Giang Mẫn Nhượng đứng cao nhìn xuống tôi, vẻ mặt giận dữ: “Tôi đã nói có gì thì nhắm vào tôi, tại sao lại động thủ cô ấy?!”
“Vì cô ấy mồm miệng độc địa—”
Lời còn chưa kịp nói hết, lực nắm cánh tay tôi của anh ấy ngột tăng lên.
Ngón tay gần như muốn xuyên vào da thịt tôi, ánh mắt lạnh lẽo có thể xuyên thấu lòng người:
“ giờ em có mồm miệng độc địa không?”
“Tôi không đánh phụ , nhưng không có nghĩa là tôi có thể đứng nhìn em bắt nạt người phụ của tôi, hơn nữa cô ấy còn thai.”
“Nếu em muốn trả thù, thì hãy nhắm vào tôi.”
Nói rồi, anh ta buông cánh tay tôi ra, bế ngang Lạc Vân Tịch lên và ra ngoài mà không quay đầu lại.
Tôi nhìn vết hằn đỏ tay mình, nhiên bật cười khe khẽ.
Hóa ra trong mắt anh, tôi là kẻ lòng thù hận sâu nặng đến mức sẽ động thủ một phụ thai, điên cuồng đến mức anh cần phải vạch ra ranh giới.
Nhưng giờ nói gì cũng ích rồi.
Anh những giọt nước mắt tội nghiệp của cô ấy, vào sự yếu đuối giả tạo mà chỉ cần nhìn là có thể xuyên thấu, nhưng duy nhất lại không tôi.
Yên tâm đi, từ nay về sau, tôi sẽ không tìm anh nữa.
Người đàn ông không phân biệt đúng sai, và mãi mãi bảo vệ người khác ở phía sau lưng mình, tôi không cần nữa.
Tôi thu dọn hành lý ngay trong đêm, bắt xe ra sân bay.
khi máy bay xuyên qua tầng mây, tôi nhấp vào đại diện của Giang Mẫn Nhượng và không chút do dự nhấn nút xóa.
Từ nay về sau, tôi và anh, cắt đứt liên lạc, không còn liên quan.