Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pimguE7o0
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Lúc chuông cửa vang lên, Giang Kỳ Niên đang chia tay với người bạn gái thứ tám.
Hắn không chút kiên nhẫn nói: ”Sau này đừng gọi điện cho tôi nữa.”
Sau đó đi ra mở cửa.
Khi thấy người đứng bên ngoài là mẹ tôi, hắn ngẩn người, sắc mặt càng khó coi hơn nữa.
”Tôi đã nói rồi, Trì Dã không ở chỗ tôi.”
Mẹ tôi xấu hổ cười, trong ánh mắt là sự hèn mọn: ”Cô biết, nhưng cháu có thể giúp cô nói với Tiểu Dã một tiếng không, cháu khuyên nó về nhà đi, đã rất lâu rồi cô chưa gặp con bé…”
Giang Kỳ Niên: ”Tôi không tìm thấy cô ấy, bà đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Dứt lời, hắn dùng sức đóng mạnh cửa.
Nếu không phải mẹ tôi lùi về sau một bước theo bản năng thì có lẽ đã bị cửa đập vào mặt.
Mẹ tôi đứng bên ngoài không chịu rời đi, vô cùng cố chấp mà gõ cửa.
Giang Kỳ Niên ngồi trên ghế sopha bằng da thật trong phòng khác, sắc mặt còn đen hơn cả bầu trời bên ngoài.
Qua cửa sổ sát đất, có thể thấy được cơn mưa tuyết dày đặc ở bên ngoài.
Vào đêm tôi bị hại c.hết ba năm trước, cũng có tuyết rơi.
2.
Trước khi c.hết, tôi đang chuyển khoản cho Giang Kỳ Niên.
Tên cướp giật lấy điện thoại của tôi, gã ta lướt lên xem nhật kí trò chuyện của tôi và Giang Kỳ Niên.
Gã đó chế giễu tôi: ”Thiểm cẩu à? Chuyển nhiều tiền như vậy mà người ta không thèm trả lời cô lấy một câu, như vậy thì cho tôi còn hơn đấy.”
Tôi chỉ còn một hơi thở cuối cùng, thở thôi cũng thấy tốn sức thì lấy đâu ra sức để phản bác lại lời của gã.
Nhưng tôi đúng là thiểm cẩu thật, liếm Giang Kỳ Niên tám tháng, cuối cùng không còn lại gì, ngay cả mạng cũng mất.
Nếu không phải tôi muốn cho hắn một bất ngờ vào đêm nay thì tôi đã không đi con đường nhỏ này, cũng sẽ không gặp tên cướp này.
Sau khi ép hỏi tôi mật mã, gã đã đ.âm tôi tám nhát, nhát nào nhát nấy đều là trí mạng.
Thời khắc cuối cùng, tôi vẫn còn lo lắng, nếu Giang Kỳ Niên không có tiền thì làm sao bây giờ…
3.
Linh hồn của tôi ngủ say hơn một năm.
Khi tỉnh lại tất cả đều không còn gì.
Giang Kỳ Niên đã thành công, cuối cùng hắn cũng không phải vì 520 tệ buồn cười kia mà bị tôi quấy rầy mỗi đêm nữa rồi.
Tôi đi bên cạnh hắn, nhìn hắn đổi hết người bạn gái này đến người bạn gái khác.
Các cô ấy đều rất xinh đẹp, ít nhất thì xinh hơn tôi.
Tôi rất muốn hỏi Giang Kỳ Niên: ”Lúc trước anh không đồng ý với em có phải vì chê em xấu không?”
Nhưng hắn không nghe được giọng tôi, ngay cả khi tôi mắng hắn là tra nam hắn cũng không nghe được.
4.
Tôi vẫn luôn rất tò mò không biết khi nào Giang Kỳ Niên mới biết mình đã c.hết.
Cũng khả năng cả đời này cũng không biết nhỉ?
Nếu không phải hôm nay mẹ tôi tìm đến thì chắc hắn sẽ không nhớ đến tôi.
Hắn có một chiếc điện thoại cũ luôn để dưới gối, nửa đêm đi vệ sinh sẽ đều lấy ra nhìn một chút.
Tôi chưa từng thấy hắn bật máy lên, càng không biết bên trong có gì quý giá.
Tôi chỉ biết, ba năm trước, lúc tôi theo đuổi hắn, hắn vẫn còn độc thân.
Nhưng nghe nói trong lòng hắn đã có người mình thích.
Nghĩ đến thứ quý giá ở trong điện thoại, tôi chắc chắn thứ đó có liên quan đến người hắn thích, không hề liên quan gì đến tôi.
5.
Sau đó mẹ tôi bị bố tôi đưa về nhà.
Hai người vừa đi vừa nói nhỏ: ”Cậu ta thật sự không biết Tiểu Dã ở đâu sao? Tiểu Dã thích cậu ta như vậy, sao con bé lại không đến tìm cậu ta được…”
”Có lẽ do Tiểu Dã cũng đau lòng, sau này bà đừng quấy rầy người ta nữa.”
”Nhưng tôi rất nhớ Tiểu Dã, đã ba năm rồi con bé chưa quay về…” Mẹ tôi nói, giọng ngày càng nghẹn ngào.
Bố tôi cũng rất khó chịu, ông lau nước mắt cho bà, không khỏi quay đầu nhìn phía sau.
Bọn họ đi ngày càng xa, lời sau đó tôi không nghe được nữa.
Tôi rất muốn về nhà với họ, nhưng tôi không đi được.
Từ khi tỉnh lại tôi chỉ có thể đi theo Giang Kỳ Niên, cách hắn năm mét đã là tối đa.
Xa nữa cũng không được.
Xung quanh như có bức tường vô hình cản đường tôi.
Tôi cũng nhớ bố mẹ nhưng chỉ có thể nhìn họ mấy phút ngắn ngủi lúc họ đến tìm Giang Kỳ Niên.
Bố mẹ, thật xin lỗi.
6.
Bình thường ngoài xã giao công việc ra thì Giang Kỳ Niên còn thỉnh thoảng gặp bạn học cũ.
Đa số là nam, trong đó có hai người phụ nữ.
Tôi đoán người có mái tóc đen dài thẳng kia là người Giang Kỳ Niên thích, ánh mắt cô ấy nhìn Giang Kỳ Niên cũng tràn đầy tình yêu.
Mỗi lần họp lớp họ đều ngồi chung một chỗ.
Tôi đã đi theo Giang Kỳ Niên hơn một năm, tôi chưa từng thấy hắn ở gần người phụ nữ nào như vậy.
Có bạn học cũ ồn ào: ”Tổng giám đốc Giang, lúc nào cậu và Lâm Chi kết hôn vậy? Cô ấy chờ cậu cũng ba năm rồi, chờ thêm thì thành gái lỡ thì mất.”
”Đúng vậy, tổng giám đốc Giang đã là người có sự nghiệp, cũng nên ôm mỹ nhân về nhà rồi.
Giang Kỳ Niên để bọn họ ồn ào không nói lời nào.
Mãi cho đến khi có người hỏi: ”Chẳng lẽ người tổng giám đốc Giang thích không phải chị gái nhỏ Lâm Chi của chúng ta sao?”
Giang Kỳ Niên cười nhạo: ”Đâu có thích ai, cho dù có thì cũng đã mất sớm rồi…”
Hắn vừa dứt lời điện thoại cũng vang lên.
7.
Tên cướp và sát h.ại tôi ba năm trước gần đây lại gây án.
Sau khi cảnh sát bắt được gã ta đã tìm hiểu chi tiết, sau đó tra ra được cái c.hết của tôi.
Họ thông báo cho bố mẹ tôi.
Sau đó bố mẹ tôi gọi điện thoại cho Giang Kỳ Niên: ”Thật xin lỗi, hóa ra Tiểu Dã đã sớm không ở đây, lúc trước cô đã quấy rầy cháu nhiều rồi, cô xin lỗi vì đã mang lại nhiều phiền phức cho cháu như vậy…”
Mẹ tôi nói xong khóc không thành tiếng.
Tôi nghe thấy bố tôi ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi bà, giọng ông cũng rất nghẹn ngào.
Trong lòng như bị d.ao c.ắt.
Hóa ra biến thành linh hồn rồi vẫn sẽ đau lòng.
Tôi nhìn Giang Kỳ Niên cứng người lại.
Những người khác trong phòng phát hiện có điều không được bình thường thì ồn ào nhìn về phía hắn.
”A Niên, sao vậy?” Lâm Chi lo lắng hỏi nhỏ.
Giang Kỳ Niên bị giọng nói của cô ta kéo về, hắn đột nhiên đứng dậy.
Động tác quá mạnh khiến những người khác giật mình.
”Sao vậy?”
Giang Kỳ Niên không quan tâm đến câu hỏi của bọn họ, áo khoác hắn cũng không cầm, cứ như vậy mà lao ra ngoài.
Bình thường tôi đi theo hắn đều rất chậm rãi.
Hôm nay hắn đi nhanh như vậy hại tôi cũng phải tăng tốc.
Giữa đường hắn có đụng phải nhân viên phục vụ nhưng hắn cũng không quay lại, vẫn tiếp tục chạy ra ngoài.
”Thật xin lỗi.” Tôi nói xin lỗi giúp hắn.
Chỉ tiếc người phục vụ kia không nghe được, anh ta còn nhỏ giọng mắng: ”Không có chút lịch sự nào.”
Tôi vô cùng tán thành gật đầu.
8.
May mà lúc nãy gặp mặt Giang Kỳ Niên không uống rượu, bây giờ hắn có thể tự mình lái xe.
Bình thường hắn lái xe rất ổn định, hôm nay lại điên cuồng lao trên đường.
Hắn đi như con đường này là của nhà hắn, những người khác nhất định phải tránh ra cho hắn đi.
Khi đến nhà tôi, mẹ tôi đã khóc thở không ra hơi, bà co người nằm trên sopha, vành mắt bố tôi cũng ửng hồng.
Bố tôi là một người rất hiếu thắng, lúc tôi còn sống tôi chưa từng thấy ông ấy yếu ớt như vậy.
Lúc phản nghịch tuổi dậy thì, thậm chí tôi còn nghi ngờ bố tôi không yêu tôi, nếu không thì vì sao lúc nào ông ấy cũng hung dữ với tôi như vậy chứ?
Cho đến giờ phút này, nhìn thấy ông ấy vì tôi không ở đây mà ngã xuống đất, vẻ mặt bi thương, tôi mới biết rằng bố cũng rất yêu tôi.
Giang Kỳ Niên đứng trước mặt họ, giọng nói không còn giống như ngày thường, âm thanh như đang đè nén chuyện gì đó: ”Chuyện gì đã xảy ra? Tiểu Dã bị làm sao vậy?”
Mẹ tôi lúc này căn bản không thể nghe được tên của tôi, bà vốn đã đau thương, nghe xong trực tiếp gào khóc.
Giọng bố tôi lạc đi, ông run rẩy giải thích với Giang Kỳ Niên: ”Sáng nay chúng tôi nhận được điện thoại của cục cảnh sát, bọn họ tìm được hài c.ốt của Tiểu Dã, đã xác nhận thân phận, Tiểu Dã con bé… đã bị người ta hại c.hết vào ba năm trước.”
”Thời gian nào của ba năm trước?”
Bố tôi đau khổ đến cực điểm, ông không còn sức để nói chuyện nên đã đưa đồ mang về từ cục cảnh sát cho hắn xem.
Giang Kỳ Niên nhanh chóng nhận lấy, thấy rõ từng chữ từng chữ một.
9.
Đến bây giờ tôi mới biết, sau khi tên cướp kia g.iết tôi, gã đã dùng điện thoại của tôi để khiến bố mẹ và Giang Kỳ Niên tưởng tôi vẫn còn sống được thêm nửa năm nữa.
Lần cuối gã liên hệ với Giang Kỳ Niên đã nói chuyện rất khó nghe: ”Người đàn ông vừa tỏ vẻ bị ép buộc nhận tiền vừa lạnh lùng như anh thật khiến người khác buồn nôn, tôi tìm người khác nghe lời hơn đây, tạm biệt.”
Sau đó gã xóa WeChat của Giang Kỳ Niên.
Cho nên có phải Giang Kỳ Niên vẫn luôn cho rằng tôi đã sớm ở bên người khác rồi không?
Một tờ giấy mỏng manh viết hết những gì hung thủ đã làm trong thời gian tôi c.hết được nửa năm.
Bố mẹ tôi và Giang Kỳ Niên đều bị gã lừa gạt.
Sau đó hung thủ cảm thấy chuyện đã qua lâu, tất cả manh mối đều bị xóa sạch, lúc này gã mới ném điện thoại của tôi đi rồi không quan tâm đến nữa.
Từ sau lúc đó bố mẹ tôi mới đi báo cảnh sát tôi mất tích.
Có lẽ đã trôi qua khá lâu, hơn nữa ý thức chống điều tra rất mạnh, cảnh sát tìm được cũng không dễ dàng.
Dây dưa mãi với nhau, cuối cùng cũng đến ba năm sau.
Cho dù không tính đến nửa năm kia thì hai năm rưỡi sau đó Giang Kỳ Niên cũng không hề nghĩ đến chuyện đi tìm tôi một lần.
Lúc này hắn làm ra vẻ mặt thống khổ khi nghe được tin tôi c.hết cho ai xem vậy?
Có phải hắn đã quên mình từng thay tám cô bạn gái rồi không?
Còn có Lâm Chi…
Vừa đến người này đã thấy cô ấy gọi điện thoại cho Giang Kỳ Niên.
10.
”A Niên, anh đang ở đâu vậy? Anh để quên rồi, em mang đến cho anh nhé.”
Giọng Giang Kỳ Niên vô cùng lạnh nhạt: ”Không cần, để chỗ cô đi, khi nào có dịp tôi lấy sau.”
Lâm Chi còn muốn nói gì đó nhưng hắn đã cúp điện thoại.
Sau đó Giang Kỳ Niên nhìn bố mẹ tôi một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bố tôi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt chan chứa nước mắt, ông từ từ nói: ”Hai ngày nữa chúng tôi sẽ làm lễ truy điệu cho Tiểu Dã, nếu cậu có thời gian thì đến đưa tiễn con bé nhé.”
Giang Kỳ Niên không nói gì.
Bố tôi lại nói: ”Không làm cậu tốn thời gian nữa, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong ông lại lần nữa cúi đầu xuống an ủi mẹ tôi.
Hai ông bà dựa vào nhau, hình ảnh vô cùng đau lòng.
Tôi không muốn đi, tôi muốn ở lại với họ, cho dù họ không biết tôi đang ở ngay đây.
Cho nên tôi nói với Giang Kỳ Niên: ”Đừng đi được không.”
Hắn đã xoay người.
”Giang Kỳ Niên, không được đi!”
Hắn vẫn không nghe được.
Cửa lớn nhà tôi mở ra rồi lại đóng vào, hắn cũng đã đi ra ngoài.
Tôi muốn ở lại nhưng lại bị một sức mạnh vô hình kéo ra ngoài.
”Bố… Mẹ…”
Lời tôi biến thành cơn gió nhỏ lướt qua tai bố mẹ, thậm chí họ còn không có chút cảm giác nào.