Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
Giang Kỳ Niên về nhà.
Hắn còn chưa xuống xe tôi đã thấy Lâm Chi chờ hắn trước cửa nhà.
”A Niên.” Lâm Chi bước nhanh lên đón hắn, thấy vẻ mặt hắn không ổn thì lo lắng hỏi: ”Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi anh đi vội quá, ngay cả áo cũng quên mang theo.”
Tôi cho rằng cô ấy đến đưa áo cho Giang Kỳ Niên, nhưng cô ấy không có.
Rất rõ ràng, cô ấy đang đợi Giang Kỳ Niên mời mình vào nhà ngồi.
Nhưng Giang Kỳ Niên lại đột nhiên lấy t.huốc lá ra, rút một điếu hút trước mặt Lâm Chi.
Lâm Chi hơi ngạc nhiên, sau đó bị khói t.huốc làm sặc mà ho khan.
Tôi cũng có chút kinh ngạc.
Vì bình thường Giang Kỳ Niên sẽ không hút t.huốc trước mặt phụ nữ.
Cho dù ở tiệu r.ượu, chỉ cần có phụ nữ ở đó, hắn còn nhắc nhở những người khác không được hút t.huốc.
Hôm nay là sao vậy?
Vì tôi c.hết nên không kiềm chế được sao?
Tôi lơ lửng trên không trung chế giễu Giang Kỳ Niên: ”Lúc trước tôi làm thiểm cẩu cho anh lâu như vậy anh cũng không để ý, bây giờ tôi c.hết anh lại yêu tôi?”
Hắn chau mày, hút xong một điếu t.huốc lại bực bội lấy ra một điếu khác.
Lúc này Lâm Chi giữ tay hắn lại: ”A Niên, sao vậy? Anh có chuyện gì có thể nói với em, nhiều năm như vậy mà anh không biết tình cảm của em với anh sao?”
Giang Kỳ Niên nâng mắt, nhìn cô ấy chằm chằm.
Muốn tâm sự với nhau à?
Đúng là biết chọn thời gian thật, vừa nhận được tin tôi c.hết bọn họ đã muốn bày tỏ tình yêu với nhau.
12.
Tôi muốn bay vào trong trước.
Mặc dù không thể cách quá xa nhưng tránh được năm mét cũng tốt rồi.
Tôi không muốn ở bên cạnh tận mắt nhìn họ bày tỏ tình cảm với nhau, sau đó lại ôm nhau.
Ba năm trước, tôi chỉ theo đuổi Giang Kỳ Niên tám tháng, nhưng thật ra tôi… đã thích hắn từ trước đó.
Giang Kỳ Niên không ngốc, chắc hắn đã sớm cảm nhận được.
Nhưng hắn vẫn luôn không đồng ý với tôi.
Dù sao nhận nhiều tiền của tôi như vậy rồi hắn cũng không có chút cảm giác gì cảm thấy mình là một người ăn bám.
Bây giờ hắn đã thành công, chọn một cô gái bản thân vừa thích, lại còn xinh đẹp cũng là chuyện đương nhiên.
Trong lòng tôi có chút buồn bã.
Tôi không thể kiềm chế được mà cảm thấy buồn bực.
Tôi muốn bay về bên cạnh bố mẹ, muốn ở bên cạnh họ.
Lúc tôi đang định xoay người thì giọng Giang Kỳ Niên vang lên:
”Lâm Chi, đã nhiều năm như vậy, chắc cô cũng hiểu cảm giác của tôi đối với cô là gì.”
Ánh mắt Lâm Chi hiện lên sự hoảng loạn nhưng vẫn cố lừa mình dối người không muốn thừa nhận: ”Em không biết.”
”Tôi không thích cô.”
Giang Kỳ Niên nói rõ từng chữ một.
Lâm Chi ngây người.
Tôi cũng ngây người.
Không thích cô ấy, vậy người trong lòng hắn là ai?
Không phải là tôi đấy chứ?
13.
Giang Kỳ Niên bỏ lại Lâm Chi một mình, hắn xoay người vào trong nhà, ngay cả áo khoác cũng không lấy.
Sau khi vào nhà, hắn trực tiếp đi vào phòng ngủ lấy chiếc điện thoại luôn tắt máy để dưới gối ra rồi sạc pin.
Cuối cùng hắn cũng mở máy.
Tôi không ngờ hình nền điện thoại lại là ảnh mình.
Giang Kỳ Niên nhìn chằm chằm điện thoại nhưng không mở lên.
Hắn cúi đầu, ánh đèn chiếu lên đỉnh đầu hắn, khuôn mặt hắn chìm vào bóng tối.
Tôi không nhìn thấy nét mặt hắn, chỉ có thể suy đoán từ đường nét khuôn mặt đang căng cứng lên của Giang Kỳ Niên, hình như cảm xúc bây giờ của hắn không được tốt lắm.
Hắn thật sự đau lòng vì tôi sao?
Tôi cảm thấy khó tin, cũng tò mò nội dung trong điện thoại.
Giang Kỳ Niên nắm chặt chiếc điện thoại đặt lên tim, nửa người từ từ nằm xuống.
Hắn vùi mặt vào gối, bả vai hơi run lên.
”Anh… đang khóc sao?”
Tôi ngạc nhiên đến mức hỏi theo bản năng.
Nhưng hắn không nghe thấy tên tôi nên tất nhiên không trả lời.
Sau đó Giang Kỳ Niên ngủ thiếp đi, tôi cũng lần đầu tiên tiến vào giấc mơ của hắn sau khi c.hết.
Rõ ràng ngày nào tôi cũng đi theo hắn nhưng khi đột nhiên hắn có thể nhìn thấy tôi, trong lòng tôi lại xuất hiện cảm xúc chua xót ”đã lâu không gặp”.
Giang Kỳ Niên nhìn tôi, mắt không chớp lấy một lần.
Đột nhiên hắn cười.
Tôi không biết hắn cười cái gì, chỉ thấy hắn từ từ bước lại gần tôi, sau đó mở rộng tay ôm lấy tôi.
”Trì…” Giọng hắn cẩn thận như vừa tìm lại được bảo vật quý giá, hắn nhẹ giọng hỏi tôi: ”Em trở về rồi đúng không? Anh biết em sẽ quay về mà.”
”Quay về làm gì?”
”Tìm anh.”
”Tại sao phải quay về tìm anh?”
”Vì em yêu anh.”
Nhìn đi, Giang Kỳ Niên vẫn luôn biết tôi yêu hắn.
14.
Trong mơ chúng tôi có thể tự do nói chuyện, tôi hỏi hắn: ”Vậy anh yêu tôi sao?”
Giang Kỳ Niên gật nhẹ đầu.
Tôi bật cười, cười đến mức chảy cả nước mắt.
Tôi từng cầu nguyện không biết bao nhiêu lần Giang Kỳ Niên sẽ yêu mình.
Nhưng khi hắn tự mình thừa nhận thì tôi lại không dám tin.
Yêu nhưng tôi mất tích hai năm rưỡi cũng không tìm lấy một lần sao?
Yêu nhưng lại đổi đến tám người bạn gái sao?
Yêu nhưng lại dây dưa với Lâm Chi nhiều năm như vậy sao?
Lúc tôi yêu hắn, dù hắn không đáp lại tôi chút nào thì tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn đi tìm người khác.
Yêu là chung thủy với một người.
Tôi nhận được đáp án mình mong muốn khi còn sống, nhưng dường như điều đó đã không còn quan trọng.
Bây giờ điều tôi muốn làm nhất là có thể rời khỏi Giang Kỳ Niên.
Tôi muốn quay về nhìn bố mẹ, tôi rất lo cho họ.
Lúc tôi đang định xin Giang Kỳ Niên đến nhà mình, còn chưa kịp nói gì thì hắn đã bị chuông điện thoại đánh thức.
Lại là người tên Lâm Chi kia!
Cô ta ở trong điện thoại khóc lóc nói: ”A Niên, em bị tai nạn xe cộ, em rất sợ…”
Giang Kỳ Niên hỏi: ”Cô đang ở đâu?”
Lâm Chi báo địa chỉ, nơi đó cách nhà Giang Kỳ Niên không xa.
Giang Kỳ Niên chạy đến thì thấy Lâm Chi đang ngồi khóc trong đống tuyết.
Lúc Giang Kỳ Niên đi đến gần, cô ta đột nhiên đứng dậy rồi lao mạnh vào lòng hắn, mạnh đến mức Giang Kỳ Niên phải lùi về sau hai bước.
”A Niên, cảm ơn anh, em còn tưởng anh sẽ không đến.”
Cô ta kích động như thể đang ôm lấy hi vọng của nửa quãng đời sau này.
Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cảnh này, nó khiến tôi cảm thấy mình của ngày trước rất buồn cười.
Và… khiến lời Giang Kỳ Niên nói trong mơ ban nãy cũng trở nên nực cười.
Nhưng tôi không thể rời đi, tôi bị mạnh mẽ kéo đến bệnh viện với bọn họ.
15.
Lâm Chi bị va đầu, não bị chấn động rất nhỏ.
Sau khi xem xong ảnh chụp, bác sĩ nói không quá nghiêm trọng, để họ tự chọn ở lại bệnh viện theo dõi thêm hoặc có thể về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Chi yêu cầu nhập viện, đồng thời cầu xin Giang Kỳ Niên: ”A Niên, người thân của em không ở đây, anh có thể ở lại với em không?”
Giang Kỳ Niên cau mày như đang tự hỏi.
Mấy giây sau hắn gật đầu đồng ý.
Tôi: ”…”
Vừa rồi không phải còn khóc lóc vì tôi c.hết à?
Không phải nói không thích Lâm Chi sao?
Vậy bây giờ là thế nào?
Quả nhiên đàn ông ai cũng chó như nhau.
Vừa mắng xong đã thấy Giang Kỳ Niên gọi điện thoại cho trợ lí: ”Cậu xử lí giúp tôi hai chuyện.”
”Mời tổng giám đốc Giang dặn dò.”
”Bạn tôi bị tai nạn xe cộ, đã nhập viện, tìm hộ lí nữ đáng tin đến.”
”Vâng.”
”Còn nữa, tôi muốn gặp một người…”
16.
Người Giang Kỳ Niên muốn gặp là tên cướp đã g.iết tôi ba năm trước.
Trợ lí của hắn rất giỏi, sáng sớm hôm sau đã gọi điện báo cáo: ”Tổng giám đốc Giang, đã sắp xếp xong thời gian, ba giờ chiều, ngài trực tiếp qua là được.”
”Được.”
Tôi đi cùng Giang Kỳ Niên.
Hắn lấy hình của tôi ra cho tên sát nhân kia xem: ”Nhớ rõ người này không?”
Có lẽ do lịch sử trò chuyện và lịch sử chuyển khoản của tôi gửi cho Giang Kỳ Niên năm đó quá ấn tượng nên đối phương lập tức gật đầu nói: ”Nhớ.”
”Có thể kể cho tôi nghe về ngày đó không?”
Tên sát nhân kia cười khẽ một tiếng, nhíu mày nhìn hắn: ”Anh là ai? Có quan hệ gì với cô gái đó?”
”Cô ấy là người tôi yêu.”
”Không thể nào, lúc đó cô ta vẫn còn độc thân.” Gã ta khẳng định: ”Tôi còn cầm điện thoại cô ta nói chuyện với người cô gái đó thích nửa năm nữa đấy.”
”Tôi chính là người đó.”
Tên sát nhân kia sững sờ, quan sát Giang Kỳ Niên kĩ hơn: ”Hình như đúng là anh thật, tôi có thấy ảnh của anh trong điện thoại cô gái đó, lúc trước anh ăn mặc hơi rách nát.”
Giang Kỳ Niên mím môi không nói gì, nhưng tôi thấy bàn tay đặt dưới bàn của hắn đã nắm chặt lại.
Người kia tiếp tục nói: ”Không ngờ bây giờ anh lại sống tốt thế này đấy, có phải nên cảm ơn cô gái kia đã giúp mình không? Tôi cũng thấy rồi, cô ta chuyển cho anh không ít tiền.”
”Phút cuối… cô ấy có nói gì không?”
”Không biết, lúc đó tôi rất căng thẳng, đ.âm cô ta rất nhiều nhát, cô ta chắc không còn sức để nói chuyện.”
Tay Giang Kỳ Niên nắm lại càng chặt hơn, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay hắn.
Đối phương vẫn còn tiếp tục nói đủ thứ gã thấy trong điện thoại của tôi, giống như đang kể lại một câu chuyện xưa cho Giang Kỳ Niên nghe vậy.