Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

17.

Tôi gặp Giang Kỳ Niên vào năm hắn nghèo nhất, từ ngày tỏ tình trở đi, ngày nào tôi cũng chuyển khoản cho hắn.

Mỗi đêm sẽ chuyển 520 tệ, kèm theo đó là câu: [Hôm nay anh đồng ý hẹn hò với em không?]

Lúc đầu Giang Kỳ Niên không chịu nhận, là tôi ép hắn phải nhận.

”Thích một người thì sẽ muốn chi tiền cho người đó, anh yên tâm, mỗi một khoản đều là em tự nguyện muốn tặng cho anh, hơn nữa còn là con số đặc biệt, nếu như sau này anh lập nghiệp không thành công em cũng không đòi lại đâu.”

Có lẽ do sau này quá khó khăn, Giang Kỳ Niên bắt đầu nhận tiền của tôi.

Mỗi lần chuyển khoản hắn đều nhận nhưng lại chưa từng trả lời tôi một câu ”đồng ý”.

Tôi luôn nghĩ rằng ”anh ấy nhận tiền của mình chính là có ý với mình” và ”anh ấy khó khăn nên cần giúp”.

Mãi đến khi tôi bị sát h.ại.

Sau khi kẻ sát nhân lấy điện thoại của tôi, mặc dù gã có liên lạc với Giang Kỳ Niên nhưng không chuyển tiền cho hắn nữa.

Cũng may khi đó sự nghiệp của Giang Kỳ Niên đã ổn định, đồng thời một năm sau trực tiếp phất lên.

Cho nên khi linh hồn tôi tỉnh lại đã thấy được một Giang Kỳ Niên thành công vang dội.

Hắn mặc âu phục được thiết kế riêng đứng phát biểu trên sân khấu.

Hắn đã sớm không còn dáng vẻ của một thiếu niên nghèo khó ngày nào nữa, khí thế mang theo sự kiêu ngạo ổn định.

Tôi còn thầm cảm thấy may mắn…

May mà tôi đã c.hết, nếu không tôi làm gì có chỗ nào xứng với Giang Kỳ Niên?

18.

Sau khi Giang Kỳ Niên rời khỏi cục cảnh sát cũng không quay về bệnh viện.

Lâm Chi gọi điện thoại cho Giang Kỳ Niên nhưng hắn không nghe mà trực tiếp quay về nhà.

Cuối cùng sau đó hắn cũng mở chiếc điện thoại kia lên, cuối cùng tôi cũng có thể xem bên trong đó có gì.

Trong album ảnh đều là hình của tôi.

Có bức là tôi chủ động gửi, có bức là hắn lưu từ vòng bạn bè của tôi xuống.

Còn có ảnh hắn chụp lén trong những lần gặp mặt không nhiều mấy của chúng tôi.

Hắn đã xóa sạch lịch sử nói chuyện của mình và người khác ở WeChat, chỉ giữ lại mình cuộc trò chuyện với tôi.

Từ khi tên sát nhân kia xóa WeChat của hắn, hắn bắt đầu chủ động liên hệ với tôi.

[Đang ở đâu?]

[Có thể gặp nhau một lần không? Có mấy lời này muốn gặp để nói rõ.]

[Em có thể hỏi lại câu hỏi kia không?]

[Hôm nay đồng ý đi hẹn hò với em.]

[Ngày mai cũng đồng ý.]

[Thật sự không cần anh nữa sao?]

[Em đã nói, nếu như anh bên cạnh người phụ nữ khác em sẽ tức giận, vậy tại sao em không đến tìm anh tính sổ?]

[Mẹ em đến tìm anh, nói em bị mất tích, không gọi được cho em, nếu thấy tin nhắn nhớ trả lời lại ngay.]

Có lẽ hắn bị mê sảng rồi, mỗi một tin nhắn gửi đi bên cạnh đều có một dấu chấm than đỏ chói, sao tôi có thể thấy được? Sao tôi có thể trả lời hắn được?

Hắn gọi cho tôi rất nhiêu, đương nhiên đều không gọi được.

Số máy kia của tôi vẫn luôn tồn tại, là vì hắn và bố mẹ tôi luôn nạp tiền điện thoại cho tôi.

Mỗi lần Giang Kỳ Niên nạp xong tiền điện thoại sẽ vào WeChat hỏi tôi: [Hôm nay vẫn chưa tha thứ cho anh sao?]

Giống như tôi hỏi anh vào những đêm ngày trước, dai dẳng và vô vọng.

19.

Đêm đó Giang Kỳ Niên không ngủ cả đêm, hắn cầm chiếc điện thoại kia, lúc thì ngồi trên giường, lúc đi ra phòng khách, cuối cùng ngồi xuống sàn cạnh cửa sổ.

Bên ngoài là bóng đêm mênh mông, ánh trăng chiếu lên tuyết, ánh sáng phản chiếu lên vừa lạnh lẽo vừa cô đơn.

Giống như tâm trạng hiện tại của Giang Kỳ Niên.

Hắn là cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi.

Đối với hắn mà nói, một người đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên mất tích như tôi là người duy nhất khiến hắn cảm thấy ấm áp và rung động trong cuộc đời này.

Hắn tình nguyện tôi vẫn luôn mất tích cũng không muốn thừa nhận tôi đã bị sát h.ại.

Tia hi vọng cuối cùng trong lòng hắn bị dập tắt, thế giới của hắn như sụp đổ.

”Trì Dã, anh rất nhớ em…”

Hắn thì thào nói với ánh trăng nhưng không biết rằng tôi đang ở ngay bên cạnh hắn.

Tôi duỗi ngón tay chọc vào mặt hắn, nghiêng đầu gọi hắn: ”Giang Kỳ Niên…”

Hắn không nghe được gì, tôi không cần kiêng kị gì, cứ vậy nói hết lời trong lòng.

”Thật ra ở bên cạnh anh một năm này, tôi vẫn luôn cảm thấy không vui.”

”Nhìn anh thay bạn gái liên tục như vậy, tôi cho rằng anh đã sớm quên tôi rồi.”

”Nếu đã thích tôi như vậy, vì sao anh không đồng ý với tôi sớm hơn?”

Nếu như lúc trước hắn dũng cảm hơn một chút, kết quả của chúng tôi có phải sẽ không như ngày hôm nay không?

Giang Kỳ Niên nhìn bầu trời làu bàu một lúc rồi động nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Hai hôm nay đều có tuyết rơi, trên mặt đất đã tích một tầng tuyết thật dày.

Hắn bắt đầu đắp người tuyết.

Tôi bay lên cao nhìn xuống, nhìn rất giống tôi.

Giang Kỳ Niên đứng sau người tuyết, viết lên đó mấy chữ: Người tôi thích.

Sau đó hắn đứng trước mặt người tuyết nhìn chằm chằm.

Bên ngoài lạnh như vậy, ngay cả áo khoác hắn cũng không mặc.

Tôi đẩy hắn: ”Giang Kỳ Niên, vào nhà đi.”

Hắn không chút nhúc nhích.

Thậm chí cuối cùng hắn còn ôm lấy người tuyết kia.

Khi mặt trời lên, người tuyết sẽ từ từ tan ra, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Giống như tôi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới hắn.

20.

Bố mẹ tôi nhanh chóng tổ chức lễ truy điệu, họ muốn tôi được sớm mồ yên mả đẹp.

Giang Kỳ Niên cũng đến nhưng vừa đến cửa nhà tang đã bị bạn thân Hứa Noãn của tôi ngăn lại.

”Anh đến làm gì?” Hứa Noãn hung dữ nói: ”Cút! Anh không xứng đến tiễn Tiểu Dã đoạn đường cuối cùng này.”

”Tôi biết.” Giang Kỳ Niên khàn giọng nói.

Hắn còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì Hứa Noãn đã nói tiếp: ”Lúc trước Tiểu Dã thích anh nhiều như vậy nhưng anh cũng không đáp lại cô ấy dù chỉ là một chút, mỗi lần cô ấy nhắc đến anh, khuôn mặt bừng sáng lên, kết quả thì sao? Cô ấy c.hết trên đường đến gặp anh!”

Ồ, thiếu chút nữa tôi cũng quên mất.

Đến bây giờ Giang Kỳ Niên cũng không biết, lúc tôi c.hết, ngoài việc đang chuyển khoản cho hắn ra thì còn đang trên đường đến chỗ hắn.

Vì hôm sau là sinh nhật hắn, đúng lúc tối hôm đó hắn tăng ca ở công ty nên tôi muốn đến chúc mừng sinh nhật.

Đương nhiên vẫn còn chút tâm tư của tôi, tôi hi vọng mình sẽ là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật hắn.

Tôi đã nói chuyện này với Hứa Noãn nên cô ấy vẫn luôn nhớ kĩ.

Ngày đó ở cục cảnh sát tên sát nhân kia cũng đã nói qua.

Chỉ là tâm trạng của Giang Kỳ Niên không ổn định, có lẽ hắn không nghe rõ.

Bây giờ hắn đã nghe được, vẻ mặt như vừa bị sét đánh.

Hứa Noãn vẫn chưa hết giận, uất hận mắng hắn: ”Khi Tiểu Dã còn sống anh không quý trọng cô ấy, đến lúc cô ấy c.hết rồi lại muốn đến tiễn cô ấy đi, anh muốn làm người khác buồn nôn à? Buồn nôn Tiểu Dã hay bố mẹ cô ấy?”

”Bây giờ cút đi, tôi sẽ không nói chuyện này cho bố mẹ Tiểu Dã, họ mà biết thì chắc chắn không cho anh vào tiễn Tiểu Dã!”

Hứa Noãn uy hiếp rất đúng chỗ.

Quả nhiên Giang Kỳ Niên không dám đi tiếp về phía trước.

Dù sao cũng là đoạn đường cuối trên thế giới này của tôi, nếu như vì hắn mà ồn ào sẽ rất khó coi, hắn sợ tôi không vui.

21.

Nhưng Giang Kỳ Niên cũng không đi, hắn đứng ở cửa nhà tang lễ.

Người đàn ông cao gần 1m9 cô đơn đứng đó khiến người khác cảm thấy thật ra hắn cũng rất yếu đuối.

Bố mẹ tôi dùng con gấu bông tôi thích nhất khi còn sống nằm đó thay tôi.

Mặc dù đồ là giả, nhưng tình cảm lại là thật.

Đến lúc tạm biệt, mẹ tôi khóc đến mức ngất đi.

Tôi cũng rất đau buồn.

Có rất nhiều nhiều người đến tiễn biệt tôi.

Có người thân của tôi, có bạn bè của tôi, họ đều đang khóc.

Tôi quay đầu nhìn Giang Kỳ Niên, hắn không khóc.

Có lẽ đêm trở về từ cục cảnh sát hắn đã giải tỏa hết cảm xúc ra ngoài, nên lúc này mới vô cùng bình tĩnh.

Hắn đi theo bố mẹ tôi đến bệnh viện, sau đó lại gặp Hứa Noãn.

”Anh có liêm sỉ không? Bố mẹ Tiểu Dã còn chưa đủ khổ sao? Họ chỉ có duy nhất một đứa con gái cũng vì anh mà bỏ mạng, anh có thể đừng xuất hiện trước mặt họ không?”

Giang Kỳ Niên: ”Thật xin lỗi, có lẽ sau này tôi sẽ thường xuyên xuất hiện trước mặt họ.”

”Anh nói cái gì?”

”Tôi muốn thay Tiểu Dã chăm sóc cho họ.”

Hứa Noãn ngẩn người rồi chế nhạo: ”Nếu như Tiểu Dã có báo mộng thì cũng sẽ nói bố mẹ cô ấy một chút mới đúng!”

Mặc dù hai năm nay họ không liên lạc nhưng Hứa Noãn thường nghe về Giang Kỳ Niên.

Cô ấy tuyệt đối không tin Giang Kỳ Niên cũng yêu tôi.

”Cút! Nếu để tôi thấy anh nữa tôi sẽ báo cảnh sát.”

Giang Kỳ Niên làm như không nghe thấy lời cô ấy nói, hắn trực tiếp đi đến phòng bệnh của bố mẹ tôi.

Hứa Noãn đuổi theo.

Có thể do quá bực bội nên cô ấy không cẩn thận mắng mấy lời không nên hơi lớn.

Mẹ tôi nghe được câu ”anh hại c.hết Tiểu Dã” thì lập tức ngồi bật dậy.

”Hai người nói gì?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương