Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBGPxYah7
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Khi tỉnh táo lại, tôi đang nằm truyền dịch trên giường bệnh.
Bên tai vang lên giọng bác sĩ trách móc:
“Anh làm ba kiểu gì vậy hả? Trẻ con tham ăn không biết chừng mực, anh cũng vậy à? Anh có biết con bé tối nay ăn bao nhiêu không? Người lớn chưa chắc đã chịu nổi chứ đừng nói trẻ con.”
Bác sĩ liếc vết thương trên tay hắn, thở dài:
“Có thời gian thì đi băng lại đi. Con bé nhìn đấy, trên đời này chẳng có gì không qua được đâu.”
Phó Thừa Thành áy náy cúi đầu, người đàn ông vốn hay ra lệnh giờ lại đứng yên chịu mắng.
Gương mặt u ám chết lặng của hắn cuối cùng cũng lộ ra chút cảm xúc giống người sống.
Buổi tối tôi còn nôn thêm mấy lần.
Hắn chạy lên chạy xuống chăm tôi, đến cuối cùng mệt quá mà gục ngủ bên giường.
Nhìn gương mặt phờ phạc của hắn, lòng tôi bỗng thấy ấm áp xen lẫn chua xót.
Kiếp trước tôi tên là Châu Chiêu Đệ, con gái của một gã nghiện rượu cờ bạc.
Mẹ không chịu nổi bị hành hạ, bỏ tôi lại rồi ôm đứa em trai sơ sinh chạy đi.
Ai cũng biết, bà ôm con trai đi chỉ để trả thù bố tôi.
Ngày xưa, bố tôi tốn không ít tiền để có được thằng con đó.
Ngay cả hai đứa em gái tôi cũng bị ông lần lượt bán đi.
Giờ mẹ tôi ôm thằng con trai duy nhất chạy mất, bắt nó gọi người khác là ba, đó là nỗi nhục lớn nhất đời ông.
Ở cái xó núi lạc hậu cổ hủ đó, bố tôi trở thành trò cười.
Tôi đương nhiên hứng trọn mọi cơn thịnh nộ, hễ không vừa ý ông là tôi bị đánh đến thừa sống thiếu chết.
Nặng nhất là lần ông đánh tôi suýt chết rồi quẳng ra mưa bão.
Nếu không sợ tôi chết thì chẳng bán được tiền, chắc ông đã đánh chết thật rồi.
Sau đó ông định bán tôi cho lão già trong làng, lấy tiền cưới vợ mới.
Tôi liều mạng trốn thoát.
Vì kiếm tiền tôi vào xưởng làm việc, cày như điên mấy tháng, cuối cùng bị ông chủ lừa không trả lương còn bắt đền.
Cuối cùng do thiếu dinh dưỡng mà tôi ngất xỉu chết ngay trong xưởng.
Lần này mới là lần đầu tiên tôi biết, ăn no quá cũng sẽ nôn.
Và được người khác lo lắng chăm sóc là cảm giác như thế nào.
Ánh mắt tôi dừng lại trên cổ tay đã được băng lại gọn gàng của Phó Thừa Thành, khẽ nói:
“Ba ơi, ngủ ngon.”
6
Khi Phó Thừa Thành tỉnh dậy, tôi đang vung tay nhỏ chơi dán hình.
Hắn nhìn miếng băng trên tay mình được dán đầy sticker dễ thương, ánh mắt thoáng sững lại.
Trợ lý Hứa đứng bên cạnh, mặt trắng bệch, vội vàng giải thích thay tôi:
“…Tiểu thư đang tuổi ham chơi mà.”
Tôi lại dán thêm hình Peppa Pig lên đó:
“Ba ơi, dán lên rồi sẽ không đau nữa đâu.”
Phó Thừa Thành có chút lúng túng xoa đầu tôi, khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Trợ lý Hứa sững người, mắt suýt lòi ra ngoài.
Dòng chữ hiện lên cũng sôi nổi hẳn:
【A a a cục cưng đáng yêu quá ~ mau thơm một cái ~】
【Quả nhiên con người bận rộn vẫn tốt hơn! Phản diện hôm qua mệt quá ngủ quên luôn, còn đâu tâm trí nghĩ đến chuyện tự kết liễu.】
【Cục cưng lập công lớn rồi!】
Sau khi xuất viện.
Phó Thừa Thành đặt cho tôi một cái tên — Phó Lạc Ninh.
Tôi còn chưa kịp vui mừng thì giây tiếp theo, trợ lý Hứa đã ân cần đề nghị:
“Phó tổng, tiểu thư ở tuổi này nên đi mẫu giáo rồi ạ.”
Phó Thừa Thành nhìn tôi như cái móc áo dính người, thở phào nói:
“Giao cho cậu sắp xếp, càng sớm càng tốt.”
Tôi bám lấy hắn, quấy nhiễu hắn, chẳng phải cũng vì sợ hắn nghĩ quẩn sao, phải tìm việc cho hắn làm mà. Vậy mà hắn lại nóng lòng đến thế hả?
Tôi âm thầm nghiến răng, quay sang ôm con búp bê mà chú Hứa tặng, ngước mắt trông mong nhìn Phó Thừa Thành.
“Đây là chú Hứa mua cho con, nhưng ba sẽ mua cho con nhiều hơn nữa, đúng không?”
Mặt trợ lý Hứa tái mét, run run nói:
“Tiểu thư, tôi… tôi có thể lấy lại mấy món kia không…”
7
Sau khi đi mẫu giáo.
Tôi không thể lúc nào cũng dính lấy Phó Thừa Thành, chỉ đành thông qua những dòng chữ để theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Hắn thuê hai cô giúp việc chăm tôi, sáng đi tối mịt mới về, hận không thể dọn luôn tới công ty mà ở.
Một người khi đã ở trong bóng tối quá lâu, khoảnh khắc chạm đến ánh sáng sẽ luôn thấy sợ hãi.
Nhưng chuyện đó chẳng làm khó được tôi. Mỗi lần tan học, tôi liền dùng giọng nói dội bom điện thoại hắn.
Đêm nào tôi cũng chờ hắn về mới chịu ăn cơm, ai khuyên cũng không nghe.
Các cô giúp việc chỉ có thể thay phiên gọi điện cho Phó Thừa Thành.
Mấy lần tôi còn buồn ngủ quá mà gục luôn trên bàn ăn.
Phó Thừa Thành tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng thời gian về nhà càng ngày càng sớm.
Khi hắn u ám chui vào phòng ngủ, tôi mang theo bài thủ công mẫu giáo tìm tới.
Diễn màn bị bài thủ công dọa sợ đến mức tuyệt vọng mà bật khóc.
Phó Thừa Thành vì để tôi có thể nộp bài đúng hạn mà thức hai đêm liền làm cho tôi một chiếc tên lửa khổng lồ.
Cứ thế, bên ngoài hắn nghiêm túc làm tổng tài, về nhà lại phải làm ba đơn thân.
Thân lẫn tâm đều mệt rã rời, ngủ còn không đủ, lấy đâu ra thời gian nghĩ chết.
Nhờ những dòng chữ mà tôi biết sinh nhật hắn còn ba ngày nữa.
Tôi đặc biệt nhờ cô giúp việc đặt sẵn bánh kem.
Hôm đó tan học, tôi bảo tài xế lái xe đến công ty, chuẩn bị cho hắn một bất ngờ.
Trợ lý Hứa nhận được điện thoại xuống đón tôi, gương mặt đầy lo lắng, gượng cười dỗ dành:
“Tiểu thư, Phó tổng đang bận lắm, đợi xong sẽ về nhà với tiểu thư có được không?”
Đang lúc tôi còn chần chừ, những dòng chữ trước mắt lập tức thay đổi:
【Cục cưng đừng đi! Con mụ mẹ ác độc của phản diện lại xuất hiện rồi!】
【Trời ạ! Vì thằng con giả kia mà bà ta còn dám ra tay với phản diện sao?】
【A a a a phản diện chảy máu rồi! Sao hắn không né đi chứ! Bực chết đi được!】
【Nhớ khúc này bà ta còn đâm phản diện một nhát, khiến hắn phải vào phòng cấp cứu đấy!】
【Dù được cứu sống, công ty hắn cũng bị thằng con riêng kia làm phá sản!】
8
Tim tôi thắt lại, ôm chặt cặp sách lao thẳng lên lầu.
Trợ lý Hứa không kịp trở tay, vội vàng đuổi theo chặn tôi lại, dỗ:
“Tiểu thư, để chú dẫn đi mua đồ chơi nhé?”
Sức tôi nhỏ xíu, chẳng thể vùng ra, chỉ đành đáng thương nhìn hắn:
“Cháu có thể đợi ba bận xong, chú Hứa, cháu sẽ ngoan mà không phá đâu.”
Sắc mặt trợ lý Hứa thoáng khó xử.
Tôi nắm chặt vạt áo hắn, khẩn cầu:
“Xin chú đấy, cháu còn mang quà tặng ba mà.”
Hắn dắt tôi vào thang máy, dặn đi dặn lại không được chạy lung tung.
Nhưng vừa bước ra thang máy, liền nghe thấy tiếng đồ đạc đổ vỡ.
Dù cửa văn phòng đóng kín, bên trong vẫn vọng ra tiếng quát tháo chửi rủa.
Trợ lý Hứa theo bản năng bịt tai tôi lại, nhíu mày kéo tôi đi xa.
Tôi lập tức hất tay hắn, lao như bay về phía đó.
“Tiểu thư!”
Bên trong văn phòng hỗn loạn vô cùng.
Người đàn bà cầm dao chỉ thẳng vào hắn, gào thét điên cuồng:
“Phó Thừa Thành, mày đúng là đồ con hoang nuôi không quen, rắn độc ghê tởm, bảo sao Thẩm Ý không cần mày, kiếp này mày cũng đừng hòng có ai thương!”
Phó Thừa Thành đứng đó không chút biểu cảm, trán chảy máu, cổ áo trắng bị máu thấm đỏ loang lổ.
Hắn bỗng khẽ nhếch môi cười lạnh, bất ngờ nắm chặt tay người đàn bà, mũi dao dí thẳng vào ngực mình:
“Không phải muốn giết tôi sao, tới đi.”
Màu đỏ chói mắt nở rộ nơi mũi dao, nhanh chóng loang ra.
Người đàn bà hoảng sợ mặt cắt không còn giọt máu, cố sức giật tay ném con dao đi, nhưng Phó Thừa Thành lại siết chặt, ép từng chút một về phía trước.
Tôi sợ đến mức hét thất thanh:
“Ba ơi!”
Phó Thừa Thành khựng lại, vừa nhìn thấy tôi, gương mặt chết lặng lập tức thoáng qua một tia hoảng loạn.
Tôi vội lao tới ôm chầm lấy hắn:
“Ba đâu phải không ai cần! Ba còn có con, Ninh Ninh chính là người nhà của ba mà!”
Phó Thừa Thành lập tức buông dao, sợ làm tôi bị thương nên cúi đầu kiểm tra tới lui, lo lắng hỏi:
“Con không bị sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
Người đàn bà ngồi phịch dưới đất, vừa cười vừa khóc mà rủa xả:
“Mày không phải con tao, tuyệt đối không thể là con tao, tất cả là con tiện nhân kia giở trò phải không! Phó Thừa Thành, sao mày không chết quách đi! Chết đi!”
Rất nhanh, bảo vệ xông vào, lôi mụ đàn bà điên ấy ra ngoài.
Phó Thừa Thành đè nén lửa giận trên mặt, quát trợ lý Hứa bên cạnh:
“Ai cho cậu dẫn Ninh Ninh lên đây! Nhỡ có chuyện gì thì sao hả?”
“Phó tổng, xin lỗi, tôi không ngăn được…”
Tôi kéo vạt áo hắn, ngắt lời:
“Là con đòi lên đấy chứ, con tới để mừng sinh nhật ba mà.”
Nói xong, tôi chạy ra ngoài.
Vụng về khiêng chiếc bánh kem đặt trước mặt Phó Thừa Thành, khoe khoang:
“Ba ơi, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Đôi mắt đen còn vương giận dữ của Phó Thừa Thành khựng lại, rất nhanh hắn cụp mắt, nét mặt vẫn lạnh lùng nhưng nơi khóe mắt dường như hoe đỏ.
“Cho ba sao?”