Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11

Tôi thật không ngờ lại bị tìm thấy nhanh đến vậy.

Trời còn chưa sáng, tôi đã bị cuộc gọi từ hàng xóm đánh thức.

Cô ấy bảo có một người đàn ông ngủ gục trước cửa nhà tôi.

Nhưng chắc không phải người xấu, vì… anh ta đẹp trai lắm.

Ha ha, đúng là phụ nữ Trung Quốc cả đời nhìn mặt mà sống.

Tôi mơ màng mở cửa, vừa nhìn thấy người đứng đó liền sững sờ.

Người đàn ông cao mét tám, mặc đồ mỏng manh, tựa vào vách tường ngủ thiếp đi. Đôi chân dài gập lại khó chịu, lông mày rậm đen, vẻ mặt mệt mỏi. Dù đang ngủ, giữa chân mày vẫn nhíu lại như mang theo ưu phiền.

Dưới đất còn vương đầy tàn thuốc.

Nhưng rõ ràng tôi nhớ anh đâu có hút thuốc đâu mà?

Tôi nghèn nghẹn gọi khẽ:

“Phó Tranh?”

Anh mở mắt, thoáng ngẩn người. Ánh mắt dừng lại trên người tôi rất lâu, rồi bất ngờ ôm chầm lấy tôi, giọng khàn khàn bên tai:

“Lâu rồi không gặp.”

Phải rồi.

Đúng là lâu lắm không gặp.

Tôi đỡ anh đứng dậy khỏi mặt đất, khẽ thở dài:

“Sao lại ngủ ngoài cửa cả đêm vậy?”

Anh mượn lực đứng lên, nhưng chân tê cứng khiến cả người nghiêng sang tôi, hơi thở nóng rực phả sát bên tai. Tôi đang định đẩy ra thì anh nói:

“Tối qua đến nơi lúc hai giờ sáng, muộn quá… không muốn đánh thức em.”

“Nhưng lại quá nhớ em… nên ở đây đợi.”

Mẹ kiếp, cái người xưa nay lạnh lùng nghiêm nghị này… lại đang giả vờ đáng thương.

Tôi chịu không nổi mất rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương