Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Thoáng chớp mắt mà mùa đông lặng lẽ chạm chân đến thành phố. Thời tiết miền Nam bắt đầu se , thấm dần vào từng hơi thở.

Tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon dưới lớp chăn bông dày. mắt còn mờ sương, bàn tay theo thói quen tìm kiếm tên “Phúc An”. Ánh sáng màn hình điện thoại hắt lên gương anh khiến tôi bất giác mỉm .

Hôm nay, ngoài trời mây không còn xanh mà phủ kín một màu xám xịt. Dù là buổi sáng nhưng cũng chẳng có nắng. Không khí thoang thoảng mùi lá khô, xen lẫn hương cà phê ngọt ngào hàng quán mở sớm. Vẫn còn đọng sương cửa kính.

Từng đợt gió heo may lướt qua, bao trùm mọi ngõ ngách bởi khí giữa trời đất. đường, nấy đều khoác thêm nhiều lớp áo dày dặn: bao tay, khăn quàng, áo len… như sẵn sàng chào đón một mùa đông đẹp đang gõ cửa.

Hôm nay, tôi chọn cho mình một áo len dày màu hồng nhạt. Họa tiết là bông hoa cúc trắng đan xen nhẹ nhàng, hợp với tính cách vốn có phần hơi ngốc nghếch của tôi. Bên trong là đồng phục trường, đứng ngắm mình trước gương. Có chút khen

“ Mình.. cũng không phải là không mà nhỉ?.. trông cũng ổn đó chứ..”

Thời tiết trở nên tôi buông xõa mái dài mà không cột lên như bình thường nữa. Có lẽ đây cũng là khiến tôi yêu mùa đông — cớ để dịu dàng hơn một chút. Điệu đà trong lớp son hồng nhẹ, tôi tin bước đi giữa dòng người đông đúc.

Phúc An đứng ở cổng chờ tôi sớm. Trong mắt tôi, dường như mùa nào anh cũng đẹp. hoodie đen trùm nón phủ qua , giày thể thao Puma cá tính nhưng vẫn nhã nhặn. đồng hồ da tay cũng là loại khá đắt. Anh cầm hai ly cà phê, ánh mắt dõi về phía tôi. Khi bắt gặp nhau, một nụ nhẹ khẽ hé mở. Tôi mím môi, tròn mắt chàng trai lấy đi trái tim mình trong tuổi thanh xuân mơ mộng.

Mùi cà phê thơm nức, anh đưa cho tôi một ly nóng hổi còn nghi ngút khói. Nét có phần suy ngẫm, anh tôi thật lâu. Như nhận ra gì đó, mắt cong lên hiện rõ niềm phấn khích.

“Ấy… đây nhỉ? Thảo của chúng ta xõa trông cứ như tiên nữ ha.” — Phúc An nheo mắt, pha chút trêu chọc.

“Đừng ghẹo em.”  — tôi khẽ , trong lòng tràn ngập niềm vui nhưng vẫn giả vờ lắc đầu.

Phúc An thở dài, ánh mắt như muốn ăn vạ tôi. anh cứ nũng nịu

“ Khen em mà lại bảo anh ghẹo em à? Haizz, oan ức quá”

, là em không đúng. Vào lớp thôi, sắp đến giờ nè.”

Hai đứa đang đứng trước cổng trường, bất thình lình Phúc An dưng cứ tiến đến gần khiến tôi vô thức mà lùi lại. Anh nhẹ nghiêng người, cúi thấp , tay chạm nhẹ lên tôi, gỡ xuống một lá khô chẳng biết rơi khi nào. hai nhau, khóe môi đều cong lên. nắm tay đơn thuần như mọi ngày, cùng đi giữa bầu trời rộng lớn.

Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 đang đến gần. lớp tôi xôn xao chọn người gia phong trào. Hân Hân là cô bạn có năng lượng rất tích cực, vừa đẹp lại tốt bụng. Tôi vẫn nghĩ, mình cần chăm cho trang sách mộng mơ là đủ. Còn mấy vô vị đó thôi thì cứ trông cậy vào đóa hoa khác của lớp.

Nhưng khi Hân Hân đứng bục giảng công bố danh sách gia, tôi mới chợt ngẩn người.

“Lần này, hát sẽ do nhóm Huy, Hoa, Thanh và Ngân cùng phối hợp. Còn về múa thì… giao cho Thảo nhé?”

“Hả…?” — tôi như bị gió lùa qua tai, đầu óc ù đi.

là phù hợp nhất . Vì rất , mảnh mai mà thanh thoát. Chắc chắn sẽ đoạt giải lớn luôn đó!” — Hân Hân phấn khởi nắm tay tôi, ánh mắt đầy háo hức.

“Nhưng… không giỏi mấy khoản này lắm.” — tôi rụt rè.

Một bàn tay phía sau khẽ vỗ nhẹ lưng tôi. Cảm giác ấm áp, quen thuộc khiến tim tôi khựng lại nửa nhịp — không cần quay lại, tôi cũng biết là . nói trầm nhẹ như gió vang lên, ngắt quãng cuộc bàn luận.

thấy Thảo được đấy. Nhẹ nhàng, yểu điệu. Các có đồng ý không?” — Phúc An hỏi, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi tôi, mặc cho lớp còn bận xì xào.

đồng ý.”

cũng vậy!”

Thảo nhà ta thế này, tin lên thử sức nhé!”

Khi đó, lớp đều nồng nhiệt ủng hộ. Tôi vẫn luôn nhớ Hân Hân từng khen tôi là “tiểu tiên nữ nhỏ”. ấy nói mắt tôi sáng, môi nhỏ nhắn và khuôn đơn thuần chính là kiểu mà cũng yêu . Nhưng… tôi lại không biết, liệu Phúc An có hay không.

Sau buổi bàn luận, tôi có chút trầm ngâm. Dù múa không khó, nhưng nó chẳng phải tôi yêu nên cảm hứng cũng chẳng nhiều. Phúc An bỗng nghiêng đầu, nói anh khẽ vang bên tai:

“ Em sao đó, lo lắng hả?”

“ Hình như.. có một chút. Nhưng không sao, em làm được!” – tôi khẽ , tuy vẫn có chút gượng gạo nhưng trông cũng khá ổn.

Phúc An dịu dàng xoa bàn tay ấm áp của anh lên mái tôi. Lời nói ngọt như mật hoa buổi sớm, ân cần mà ấm áp

“Anh thực sự rất chờ đợi được thấy em sân khấu tỏa sáng. Cố lên nhé.”

một câu nói thôi, lòng tôi bỗng dậy lên một niềm vui nhỏ — thứ cảm xúc vừa lạ vừa ngọt, như bông hoa nở giữa mùa đông giá. Đột nhiên, tôi lại thấy có động lực để cố gắng. Một chút yêu len lỏi trong lòng a!

Giờ tan học, tôi ngồi sau xe anh trở về nhà. này thành thói quen lâu. Chúng tôi mỗi ngày lại thân thiết hơn một chút. Tuy chẳng nói ra, nhưng tất gì dành cho đối phương đều mang đậm tâm ý. Tôi khẽ hỏi:

“Anh không gia phong trào à?”

“Vô vị lắm, không gia.”

“Ò, vậy sao…” – tôi có chút thất vọng.

“Ha, nghĩ gì thế. Anh muốn tập trung em sân khấu. gia thì thời gian đâu mà ngắm em chứ?” — Phúc An thản nhiên nói, ánh mắt dịu dàng tràn ngập không gian.

“Lại nói đùa…” – tôi nhỏ xíu như muỗi

Chợt thoáng đỏ , nhịp tim loạn xạ như muốn vỡ tung. Hai bàn tay tôi nắm chặt vạt áo anh, ánh mắt không giấu nổi niềm vui. Lòng thầm nghĩ

“Anh ấy… là vì mình mới không muốn gia nhỉ…”

Một cảm giác nóng dần trong cơ thể, kì lạ thay… Dù trời đông đang gay gắt, nhưng hơi ấm dịu dàng trong trái tim tôi vẫn không hề giảm xuống mà còn mạnh mẽ toả nhiệt.

Hình như…

Nơi có Phúc An, mùa đông cũng không còn nữa!

cần anh ở đó, hoa cỏ cũng sẽ tươi tốt mà nảy nở — giống như cách đóa Hải Đường ngày ấy vẫn khoe sắc, dù chẳng đúng mùa mà nó được sinh ra.

Tùy chỉnh
Danh sách chương