Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Trải gần một tuần khổ luyện, tôi mệt đến choáng váng. Tay chân rã rời, đúng thật chỉ cần đặt lưng xuống giường là có thể ngủ một giấc say đến tận sáng hôm .

Hôm là chủ nhật, mà chẳng hiểu sao tôi lại dậy khá sớm. Nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ. Một linh cảm không mấy tốt lành thoáng hiện trong tâm trí. Tôi khẽ mở danh bạ, ấn gọi cho Phúc An.

Giống như giữa hai chúng tôi được thắt chặt bằng một mối liên kết giao cảm . Tôi lắng, nén hơi thở của lại chờ đợi từng âm thanh trong điện thoại.

Đầu dây bên kia chỉ vang lại tiếng “bíp” rồi tắt hẳn. Linh cảm lúc rõ, tôi nghĩ anh ấy sẽ gặp chuyện gì mà không kịp suy tư nhiều. Vội thay bộ quần rồi chạy xuống lầu.

Mẹ hầm nồi gà thơm phức. Khói toả nghi ngút sưởi ấm cả gian bếp giữa đông lạnh lẽo. kia, mưa đổ ngày một nặng hạt. Gió thổi ào ào, quét những tán cây trơ trụi bên . Thấy tôi vội vã, mẹ sựng lại lau tay vào , khẽ hỏi:

“Con sao thế? Hôm chủ nhật mà dậy sớm , không ngủ thêm cho khỏe à?”

“À… con có chút chuyện muốn ra á mẹ.” – Tôi ấp úng, sợ bị mắng. Bàn tay cứ vô thức mà đan vào nhau.

Mẹ im lặng một lát, rồi tắt bếp, lấy trong tủ ra chiếc ô dúi vào tay tôi. Bà mở cửa sổ nhìn mưa xối xả như thác đổ , thở dài, ánh dịu dàng lạ thường.

lạnh rồi, đi đâu chú ý sức khỏe một chút. Rủ bạn đi cùng cho an toàn nhé.”

Tôi ngạc nhiên, tròn xoe như đạn. Mẹ tôi xưa nghiêm lắm, đến việc tôi về muộn một chút thôi bị mắng. mà giờ… lại để tôi ra một giữa cái mưa thế này sao?

Chưa kịp hoàn hồn, mẹ đã kéo tôi lại, dặn thêm:

“Đi sớm về ăn cơm, mưa to hơn là ở đấy nhé.” — Nói rồi, khẽ đánh vào mông tôi một cái.

Tôi cười khúc khích:

“A, con biết rồi mà.”

Gió dường như đã dịu bớt. Tôi đeo túi, cầm ô, đi dọc theo con phố nhỏ. Một linh cảm chẳng lành cứ lởn vởn trong đầu:

“Anh ấy không máy… hình như trước đây thầy hiệu trưởng từng nói gia đình anh ấy không hòa thuận. Có khi nào…”

Không suy nghĩ thêm, tôi quăng luôn chiếc ô xuống , một mạch chạy thẳng đến trạm xe buýt. Tuyến hôm trễ gần ba mươi phút vì là chủ nhật. Tôi kiên nhẫn ngồi chờ, cứ nơm nớp sợ. Cái tên Thái Phúc An như khắc sâu trong , nhớ đến cảm thấy bồn chồn.

khi đến trường, tôi men theo con hôm trước đưa chúng tôi đến “ thế giới bí mật của anh”.  Không dự đoán — chiếc xe đạp nằm ngổn ngang dưới đất, thấm đầy nước mưa. tôi nhói lên, vội từng bước vào trong mà quên mất bản thân rất sợ hãi.

“Hi vọng anh vẫn ổn… Đợi em nhé, đừng xảy ra chuyện gì .”

Dưới gốc cây cổ thụ, một bóng người quen thuộc ngồi co ro. Bộ đồng phục nhàu nát, mái tóc ướt từng giọt rơi xuống vai , gương trắng bệch, môi tái nhợt. Ánh anh trống rỗng, dường như chẳng nhận ra tôi đã đứng ngay trước .

Nhìn chàng trai vô cảm trong lạnh lẽo, tôi thật khó chịu biết mấy. nói trở nên run rẩy:

“Phúc An nè… anh sao ? Đừng nói với em là dầm mưa suốt đêm ?”— Vừa nói, tôi vừa vỗ nhẹ lưng anh.

“Em… sao em biết anh ở đây?” – anh khàn khàn, trầm .

“ Là mối liên kết tâm linh… Anh không?” – tôi cười nhẹ, cảm nhận cái lạnh thấm dần lớp ướt.

.. em nói gì anh .” — Phúc An dịu dàng lộ ra chút vui vẻ, trong nụ cười bảy phần là sự che đậy cảm xúc gượng gạo.

Tôi chua xót giả vờ ra dọa, lại trừng :

“Anh không chịu nói thật, này em sẽ không đi học chung nữa đâu. sẽ hủy luôn tiết mục lần này cho xong!”

“Đừng, Bách Thảo làm là không ngoan.” – Anh khẽ búng trán tôi, thở dài.  “Mẹ anh mất lâu rồi. Ba đưa anh vào đây học, nhưng gia đình vẫn không hòa thuận. Hôm , họ mắng anh kém, so sánh mẹ với dì kế. Anh … nên mới ra đây. Xin lỗi , để em lắng rồi.”

Tôi lặng người. Mọi thứ trong đầu chững lại.

“Hả? Ý anh là… anh thực sự ở đây từ hôm tới giờ?”

“Ừm. Không sao mà.” – anh gượng cười, nhưng ánh lại đau đớn vô cùng.

Tôi khẽ nghĩ: “Anh ấy… nhớ mẹ sao?”
Dù chẳng thể xoá đi nỗi trong anh, nhưng tôi cảm xúc chân thành vẫn có thể xoa dịu phần nào.

Mưa dần tạnh. hửng sáng, mây đen tan đi, để lại một màu trong vắt. Đám cỏ xanh mướt, hoa Hải tươi tắn mưa. Tôi nhìn anh, gương thanh tú lấm lem chút bùn đất. Trong trào dâng thương cảm.

“Anh hơn em hai tuổi mà chăm bản thân kiểu này à? Một dầm mưa, bệnh thì sao? thua cả con nít”

“Không sao mà, anh khỏe lắm.” – vừa nói. Anh vừa nhẹ nhàng vắt nhẹ vạt thấm đẫm nước mưa

“Phúc An nè, dù ai nói gì, anh đừng . Năng lực của anh, mọi người đều thấy. Người yêu thương anh sẽ công nhận. mẹ anh… chắc chắn là người tuyệt vời nhất… Vì bà ấy có người con trai hoàn mỹ như anh mà.”

Tôi nắm chặt tay anh. Muốn ôm thêm lần nữa, nhưng rồi lại thôi. Chỉ để lời nói nhẹ nhàng len vào như truyền hơi ấm.

anh đỏ hoe, rồi giọt nước trong suốt lăn dài trên má. Anh kéo tôi vào , ôm thật chặt. Hơi thở dịu nhẹ mà ấm áp phả bên tai khiến tôi đập loạn.

“Cảm ơn em, Bách Thảo.” – anh cứ run run.

Tôi cười khẽ, đẩy anh ra. Ân cần thủ thỉ bên tai:

“Đừng nữa. về ?”

“ Haiz để bạn nhỏ ướt hết rồi. Nếu em bệnh, chắc anh chết mất.” – Phúc An vừa phủi nước đọng trên vai tôi, đầy áy náy.

Ngược lại tôi hình như có chút niềm vui nhỏ. bao nhiêu lần được dỗ dành. Hôm đã có thể vì anh mà xoa dịu đôi chút.

“Thôi đi, ướt thì ướt rồi. Coi như cùng nhau dạo mưa một ngày .” — Tôi nghịch ngợm.

“Ừ, cùng nhau. Mà nếu em bệnh thật, anh sẽ sang chăm luôn.” – Phúc An xoa đầu tôi, cười hiền.

Cả hai ngồi lại dưới gốc cây. Lá rơi nhẹ, gió thổi mát rượi, khung cảnh vừa có hoa lá vừa có tình cảm thuần khiết nảy nở — thật yên bình.

Tôi lấy điện thoại, nhắn cho mẹ:

“Mẹ ơi, con có thể đưa bạn về ăn cơm không? Cậu ấy gặp chuyện .”

Một lát , tiếng chuông điện thoại reo. Tôi vội , hồi hộp không dám thở mạnh

“Alo, con nè mẹ.”

“Bạn nam à?” — mẹ dò xét

“Dạ… Phúc An mẹ.” – Tôi lắng, đập mạnh nhưng vẫn thành thật.

“Ừ, dắt nó về đi. Mẹ dọn cơm chờ hai đứa.”

Cảm giác giây phút , tôi không dám vào những gì thấy. Nhưng thật vui, thật nhẹ nhõm, thật may mắn và hạnh phúc!

Anh tròn khẽ hỏi tôi:

“Em nói gì với mẹ về anh thế?”

“Về ăn cơm.” – Tôi đáp chắc nịch.

“Hửm? em à?” – Phúc An nghi vấn hỏi lại

“Ừm. có muốn về không?”

Anh bật dậy, thật nhanh tay phủi bụi trên rồi nắm lấy tôi.

“Về chứ. này anh phải tìm thêm nhiều lý do để được về em nữa cơ.”

“Ha, đồ tranh thủ. Ai cho anh cơ hội chứ…” – Tôi quay đi, giả vờ không quan tâm

Nhưng thật bất ngờ, Phúc An lúc kéo tôi lại, anh luồn tay eo, bế bổng lên một cách dứt khoát

“Á! Anh làm gì thế?” – Tôi đỏ , loạn nhịp.

mưa, trơn. Bách Thảo ngoan nằm yên nếu không muốn chụp ếch nhé!”

“Ếch… liên quan gì tới ếch?” – Tôi ngơ ngác.

“Haha, phó học tập ngốc thật. trơn dễ bị gì nhất hả?” — Phúc An lại cười rồi

“Té… nhỉ? ” – Tôi lí nhí đáp lời

“Đấy, nên nằm yên. Anh đưa em ra .”

Tôi bật cười, nằm ngoan trong tay anh. Mỗi bước anh đi, đều cảm nhận được sự vững vàng và ấm áp. Bờ vai ấy, dáng người ấy — như một nơi đủ để tôi dựa vào.

Lẽ ra tôi đến là để cho anh, nhưng bây giờ xem ra… Anh ngược lại chính là người dịu dàng dỗ dành tôi. Và giữa cơn mưa vừa tạnh, tôi nhận ra — đã hạnh phúc biết bao.

Tùy chỉnh
Danh sách chương