Bạch nguyệt quang của bố tôi vừa về nước đã muốn mẹ tôi nhường chỗ.
Mẹ tôi vốn là kiểu ngây thơ, mềm mại, chẳng cần gì cả, chỉ xin được mang tôi đi.
Tôi giữ chặt tay mẹ, tức đến nghiến răng nghiến lợi:
– Mẹ, mẹ giữ con làm gì? Lấy tiền đi chứ!
– Cầm tiền của ông Cố Đăng mà nuôi dăm bảy cậu trai trẻ đẹp, chẳng phải là sung sướng hơn sao?
– Còn con? Con thì mẹ khỏi lo!
– Con sẽ dùng tiền của ông ta để nuôi mẹ!