Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Này chồng ơi, đừng đi nhanh thế chứ, em đuổi không kịp. Anh có thể dạy em làm được không? hình học này khó thật sự đó.”
Cố vừa dọn đồ chuẩn đi ăn vừa nghiêng đầu nhìn tôi:
“Từ khi nào cậu ham học dữ vậy?”
Giọng điệu đầy cảnh giác như thể tôi sắp phản bội tổ chức vậy.
Tôi ưỡn ngực, cực kỳ nghiêm túc:
“Là học sinh cấp ba thì chăm học, đừng mơ mộng linh tinh. Vào được đại học tốt mới có tương lai!”
Dứt lời, tôi len lén liếc Kỳ Tự:
“ không anh?”
Cậu ta sặc ho hai tiếng.
Cố cạn lời:
“Thôi thôi, cậu thế nào tớ còn lạ gì. Ăn không? Nghe nói hôm căn tin có món mới, đi thử không?”
Cố kéo tôi vội vã rời khỏi lớp tranh cơm.
7
Đến giờ ăn trưa, Kỳ Tự chẳng có vẻ gì định đi căn tin.
Cậu ấy một nắm cơm nắm từ cặp ra, vừa ăn vừa mở vở làm tập.
Khi tôi từ căn tin quay về.
lớp chỉ còn mỗi mình Kỳ Tự.
Cậu ấy ngồi chỗ, chăm chú giải đề.
Một chiếc burger phiên bản siêu to bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu ấy.
“Kỳ Tự, cho anh nè.”
Tiếp đó, tôi lôi từ túi áo ra xúc xích nướng, trà sữa và một túi to các loại snack từ căng tin.
Tất đều đặt lên bàn cậu ấy.
“Đây là học phí đó, không được từ chối!”
Tôi chống cằm, mơ mộng về tương lai:
“Anh dạy em Toán nha? Em vào cùng một trường đại học với anh, như vậy lên đại học tụi mình được cạnh nhau, tốt nghiệp xong thì kết hôn luôn, đỡ đi đường vòng!”
Kỳ Tự há miệng, định nói gì đó.
Thì Cố đột nhiên xuất hiện chen ngang giữa hai đứa tôi, lôi phắt tôi đi:
“Rồi rồi rồi, cậu đừng quên đã hứa đi dạo sân trường với tớ đấy nhé.”
Kỳ Tự định nói gì đó, nhưng tôi cũng không nghe thấy nữa.
Lúc đi, tôi lén quay đầu nhìn Kỳ Tự.
Thấy cậu ấy đang xé vỏ xúc xích cắn một miếng, tôi mới yên tâm theo Cố ra ngoài tản bộ.
8
Tôi rời lớp chưa lâu, đám trai lớp ăn trưa xong liền túa vào lớp ồn ào náo nhiệt.
“Tao vừa thấy căng tin, mua một đống đồ, như thể vét sạch căng tin luôn.”
“Mày mới lần đầu thấy ? Trước kia lúc theo đuổi Giang Thàm, có thứ gì mà nó chưa từng mua cho cậu ta đâu?”
“Nhưng nhìn Giang Thàm hôm khai chọn hoa khôi làm bạn cùng bàn, chắc lần này cậu ta chẳng nhận món mua đâu. Chọn giữa hoa khôi và loa phát thanh, thì chẳng biết nên chọn gì.”
“Tao thấy chọn Kỳ Tự chỉ chọc tức Giang Thàm thôi. chẳng biết tương lai hai người họ thể nào cũng thành đôi mà.”
“ nhận là thế, nhưng mà nói, cũng xinh phết đấy, hahaha.”
…
Từng câu từng chữ chói tai lọt thẳng vào tai Kỳ Tự.
Ánh mắt cậu ấy dần trở nên lạnh lẽo, lòng chẳng hiểu sao thấy bực bội.
Cậu thu dọn hết món ăn vặt kia, nhét tất vào hộc bàn bên cạnh.
9
“Ê , hôm là ngày mở cửa đón phụ huynh đó, nhà cậu vậy?”
Cố vừa tản bộ vừa hỏi tôi.
Thì ra là hôm .
Tôi nghĩ một lát, cụp mắt xuống:
“Chắc là cô giúp việc thôi, ba mẹ tớ làm gì thèm đến.”
Trước kia tôi cứ tưởng họ không thích mình, sau này mới biết, từ hồi tôi học cấp hai họ đã ly hôn rồi, giờ mỗi người đều có gia đình riêng.
Còn tôi là phần thừa ra, dư thừa nhất.
che giấu sự cô đơn của mình, tôi cứ nói liên tục, cứ như thể chỉ cần mình nói đủ nhiều thì không thấy tôi cô đơn nữa.
Về sau, rất ít người nhắc đến ba mẹ tôi, mỗi khi nhắc tôi thì toàn nói tôi là đứa gái phiền phức, tính tình thì ngang ngạnh như trai.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Giang Thàm, chẳng chịu chơi với tôi.
Nhưng cuối cùng cũng chính Giang Thàm, khiến tôi mất hết tự tôn lễ đính hôn.
Cậu ta vì hủy hôn mà sỉ nhục tôi trước mặt mọi người, nói tôi bám cậu ta không buông, nói tôi vì bên cậu ta mà không từ thủ đoạn, còn bịa ra đống bằng chứng giả.
Chuyện đó là giọt nước tràn ly, là thứ cuối cùng đè sập tôi.
Sau hôm ấy, tôi vô số lần trèo lên sân thượng, tưởng tượng mình là một chim tự do, là một cơn gió không buồn lo.
Và chính vào khoảng thời gian ấy, tôi gặp được Kỳ Tự.
Cậu ấy trẻ trung, thành đạt, là tổng giám đốc một ty niêm yết.
Cậu ấy nói mình đang thiếu một người vợ, hỏi tôi có sẵn lòng không, bảo rằng hai đứa từng là bạn học cấp ba, coi như hiểu nhau từ trước.
Cậu ấy nói, nếu tôi chưa tìm được chỗ dựa cuộc đời, thì cứ thử dựa vào cậu ấy xem sao.
“ , cậu ngẩn người làm gì vậy? Sắp vào lớp rồi, về thôi.”
Tôi hoàn hồn, gật đầu:
“Ừ.”
10
Khi tụi tôi tản bộ xong quay về lớp, nam sinh đang vây quanh bàn Kỳ Tự cợt.
Bàn tay bẩn thỉu sau khi chơi bóng rổ đặt lên vở tập của cậu ấy, vết hằn rõ rệt.
“Kỳ Tự, cậu bày mặt lạnh nhạt ra cho xem thế?”
“Hôm tao thấy ba cậu đi giày rách đến phòng giáo viên, nói là tặng quà cho thầy cô, chết tao mất! ông thầy bà cô mặt xanh như tàu lá.”
“Kỳ Tự , về bảo ba cậu đừng có vác mặt đến làm mất mặt nữa nhé, bộ dạng đó mắc chết đi được.”
“Ồ mà nói thì người đó kìa, bác nông dân kia đến lớp rồi đó, Kỳ Tự, ba cậu kìa~”
Tôi nhìn ra cửa.
Một người đàn ông trung niên da ngăm đen đang đứng đó.
Mặc một bộ vest nhăn nhúm, không vừa người.
Có lẽ đó là bộ đồ trang trọng nhất mà bác ấy có.
Khi tôi và Kỳ Tự kết hôn, ba mẹ cậu ấy đều đã mất.
Nhắc đến cha, Kỳ Tự chẳng hề có chút ngượng ngùng.
Cậu ấy chưa bao giờ cảm thấy việc một doanh nhân thành đạt có người cha làm nhân là điều đáng xấu hổ.
Chỉ tiếc là không thể bên ông lâu hơn chút nữa.
Cha Kỳ Tự nghe được những lời trêu chọc của đám bạn học, gương mặt mộc mạc thoáng nét lúng túng, không biết làm sao.
“Tiểu Tự, ba về trước đây nhé…”
Những vết sẹo trên người Kỳ Tự, chính là đánh ngày hôm .
Cậu ấy vì chuyện của cha mà đánh nhau với đám trai kia, liều mạng đánh nhau chẳng cần quan tâm đau đớn.
Người khác thì xây xát nhẹ.
Cậu ấy thì trọng thương.
Không chỉ thế, đám tử nhà giàu kia còn ép cậu ấy quỳ xuống xin lỗi, nếu không kiếm cớ đánh cha cậu ấy một trận cho hả giận.
Kỳ Tự đã xin lỗi rồi, nhưng lúc về nhà thấy cha mình mình đầy thương tích.
Ông cầm đống tiền giấy nhàu nhĩ, mặt mũi bầm tím, vậy mà nở nụ hiền hậu:
“Vừa rồi có đứa trai bảo nhờ ba làm bao cát luyện tay, còn cho ba một đống tiền. Nhìn đi, nhiều tiền lắm, đủ Tiểu Tự nộp học phí đại học rồi đó.”
Chính là hôm …
Chính là ngày này của kiếp trước!
“Chú ơi!”
Tôi lao trước mặt cha Kỳ Tự:
“Bộ vest oversize của chú chất lắm luôn á, mua đâu vậy, cũng có bộ y chang!”
Ông túm vạt áo:
“Làng cho đấy, thích thì chú cởi ra cho.”
Tôi vội vàng kéo ông vào lớp:
“ là bạn cùng bàn của Kỳ Tự, tên là .”
Tôi đá bay đám bạn học đang nói xấu.
“Chú ngồi đây! Đây là chỗ ngồi của .”
Cha Kỳ Tự xua tay lia lịa:
“Thôi thôi, ngồi lên làm dơ ghế của thì không hay.”
“Không sao mà! Kỳ Tự từng nói ba mình là người rất lợi hại đó!”
Kỳ Tự khẽ liếc nhìn tôi.
Cha cậu ấy tôi nói đến đỏ mặt:
“Chú làm việc tay chân thôi, có học hành gì đâu, lợi hại gì chứ.”
“Dùng đôi tay tạo ra của cải là lợi hại nhất rồi! Còn hơn khối đứa chả làm được hít mà chỉ giỏi ngồi một chỗ phán bừa.”
“Chú ơi, cánh tay chú rắn chắc quá, toàn là cơ bắp hả? Trời ơi, người ta vô phòng gym còn chẳng tập được body như chú đâu đó nha!”
“Chú hiếm khi đến trường, tranh thủ trò chuyện với Kỳ Tự nhiều vào. Cậu ấy tuy ít nói, nhưng bên thì nhạy cảm lắm, đừng tưởng thấy cậu ấy im im là không nghe đâu. Em không làm được , cũng là do cậu ấy giúp em làm xong hết đó!”
Tôi hai chai sữa uống Wahaha từ cặp ra, một chai đưa cho cha Kỳ Tự, một chai đưa cho Kỳ Tự.
“Ngồi xuống uống chút gì rồi từ từ nói chuyện ha chú.”
11
Cha Kỳ Tự chỉ ngồi một lát rồi rời đi.
Trước khi đi còn từ túi vải ra một hũ sốt ớt trộn, vừa dúi vào tay tôi vừa cảm ơn không ngớt:
“Tiểu Tự nhà chú vốn ít nói, có làm bạn cùng bàn, nó vui lắm đấy.”
Vui sao?
Tôi vỗ vỗ vai Kỳ Tự – người đang cắm đầu giải đề bên cạnh:
“Anh sao thế? Hồi nãy học còn bình thường, sao giờ không thèm nói chuyện với em rồi?”
Kỳ Tự không nói gì, cúi đầu giải đề.
Lâu đến vậy rồi mà dừng câu đầu tiên.
Tôi thực sự không hiểu vì sao Kỳ Tự dỗi.
Cho đến khi tôi thò tay vào hộc bàn vở tập, nhìn thấy túi snack mà tôi mua nằm y nguyên đó.
“Anh trả em hết là sao? Gói snack này ngon lắm á, anh thử đi, thử một miếng thôi!”
Tôi xé bao bì, nhét luôn vào miệng cậu ấy.
Nhìn thấy viền môi cậu ấy toàn là dầu ớt, tôi mới hài lòng ném bịch rỗng vào thùng rác.
“Ngon không?”
Tôi chờ mong nhìn cậu ấy trả lời.
Kỳ Tự chậm rãi nhai xong, rồi khẽ gật đầu:
“Ừm.”
“Vậy sau này ngày nào em cũng mua cho anh nha!”
“Không cần.” – Kỳ Tự từ chối.
Sau vài giây im lặng, cậu ấy mở miệng:
“Anh không có hứng thú làm cụ em chọc tức Giang Thàm.”
Tôi ngẩn người nửa giây, rồi bật :
“Kỳ Tự, anh bảy năm sau cũng y như vậy, nhỏ nhen y chang.”
Kỳ Tự bảy năm sau chỉ cần thấy tôi hít chung không khí với Giang Thàm là khó chịu nửa ngày.
Ra là hồi cấp ba anh ấy đã như vậy rồi.
Tôi túm tay Kỳ Tự đặt lên ngực mình.
Mắt long lanh nhìn cậu ấy:
“Kỳ Tự, trái tim này là của anh.”
Vừa chạm đến ngực tôi, Kỳ Tự giật bắn người, rụt tay về ngay:
“Sau này đừng như vậy nữa.”
Vợ chồng lâu năm quen thói, suýt nữa quên mất.
“Thì em cho anh biết mà.”
Kỳ Tự khẽ đáp:
“Biết rồi.”
“Ê, ngoan quá đi.”
Tôi xoa đầu cậu ấy, cảm giác mượt tay dễ chịu ghê gớm.
“Các cậu đang làm gì vậy!”
Một giọng nam trầm trầm vang lên ngay trên đầu tôi.
Tôi ngẩng lên, giật mình khi thấy ánh mắt đang dán chặt vào mình.
“Giang Thàm, anh bệnh ?!”
Giang Thàm tức điên:
“Nó vừa lợi dụng em, em không biết phản kháng ?!”
Tôi thấy hơi buồn . Vợ chồng tôi thân thiết với nhau thì liên quan gì đến anh ta – một người qua đường?
“Sao phản kháng? Anh ấy là chồng tương lai của tôi mà.”
“Hừ, cô còn định làm trò đến bao giờ? Chỉ vì tôi không chọn cô làm bạn cùng bàn thôi mà, có cần tự hủy hoại bản thân thế này khiến tôi hối hận không?”
Tôi nhức đầu:
“Giang Thàm, giữa chúng ta cùng lắm chỉ là bạn bè. Mà anh thì chê tôi nói nhiều, bảo tôi phiền, thế thì rõ là chúng ta chẳng hợp nhau. Giờ đến bạn cũng không làm nổi, anh còn quản tôi làm gì?”
Giang Thàm liếc sang chiếc ghế tôi ngồi, cứ như nhìn gì cũng không vừa mắt:
“Không cô có… ưa sạch sao? ghế từng nhân ngồi lên mà không thấy dơ ? Không biết lau ?”
Cậu ta cúi người, ra vẻ ban ơn, định khăn giấy lau giùm.
Tôi lập tức ôm chặt ghế , trừng mắt nhìn cậu ta:
“Giang Thàm, hôm anh chưa đánh răng ? Miệng anh nặng mùi thế.”
Giang Thàm thật sự thở ra rồi tự ngửi:
“Đâu có.”
Tôi dịch ghế sát về phía Kỳ Tự hơn một chút:
“Hơi thở hôi thì tự anh không ngửi thấy đâu. Tránh xa tôi ra, tôi mắc chứng ưa sạch .”
12
Cuối cùng thì Giang Thàm cũng nhận ra vấn đề.