Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

“Hạ , cô có mà hối hận. Cô thừa biết giữa cô với một đứa nghèo khó cách biệt lớn mà!”

“Chuyện giữa tôi với chồng tôi thì không cần anh phải .”

Tôi lườm cậu ta, làm bộ lấy tập ra làm.

Nhưng mấy này tôi thực không hiểu tí .

Có khi Kỳ Tự hiểu thì sao?

Tôi nghiêng đầu nhìn sang cậu ấy.

Ánh ngoài hành lang hắt cửa sổ chiếu đúng lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu.

Khóe miệng cậu ấy dường như không còn mím chặt như lúc nãy.

Thậm chí còn hơi nhếch lên một chút.

Tôi bưng lên từ ngăn bàn một túi lớn snack:

“Làm ơn mà Kỳ Tự, anh tuyệt nhất luôn đó, dạy em làm đi mà, em muốn vào cùng một trường với anh.”

“Gu em chọn đồ ăn tốt lắm, mấy món này đều là Hạ tinh chọn, ngon lắm luôn đó!”

“Làm ơn làm ơn nhaaaa~”

Kỳ Tự đỏ mặt đi, nhưng bàn tay đã đưa ra trước mặt tôi:

“Biết rồi.”

Tôi cười tít mắt:

“Kỳ Tự tuyệt vời nhất!”

13

Tan học rồi, tôi vẫn thấy .

Kỳ Tự vì chuyện của ba mình mà đi tìm bọn kia gây .

Mồm miệng bẩn thì bị đánh là đáng, nhưng cảnh bọn chúng đánh trúng Kỳ Tự là tôi không nuốt trôi .

Kỳ Tự đi được hai bước rồi dừng lại.

“Sao em cứ đi theo tôi?”

tuần nhà em không có ai nấu cơm… Em muốn nhà anh ăn ké một bữa, ăn no xong còn có thể ăn thêm—”

Câu nói của tôi tắc nghẹn giữa chừng.

Miệng chạy trước, não đuổi không kịp.

Suýt bị coi là biến thái rồi.

Kỳ Tự liếc tôi một cái:

“Tùy em.”

Nhà Kỳ Tự rất giản dị, nhưng sạch sẽ và gọn gàng.

“Chú ơi, tuần nhà cháu không có ai, cháu muốn ăn ké.”

“Được chứ được chứ, cháu đợi chú đi mua ít thịt!”

“Không cần đâu chú!” – Tôi vội gọi với theo – “Dạo này cháu đang giảm cân, không ăn thịt đâu ạ, ăn rau là được rồi, vừa xanh vừa khỏe mạnh!”

Khi ăn cơm, tôi múc một bát đầy ú ụ.

Đang tuổi ăn tuổi lớn, gặp được bầu không khí gia đình như vậy, ăn uống đương nhiên ngon miệng.

Tôi vừa nhai cơm vừa nói:

“Chú ơi, cháu ghen tị với Kỳ Tự ghê á, được chú ở bên cạnh như vậy. Còn cháu ngày cũng chỉ có một mình, buồn lắm.”

Ánh mắt cha Kỳ Tự cong cong thành nếp nhăn vui vẻ:

cháu không ngại thì rảnh cứ chơi nhé, chú nhìn cháu là thấy vui rồi. Con gái xinh xắn hoạt bát như cháu đúng là bù trừ với Tiểu Tự.”

“Tuyệt quá! Vậy cháu ở lại hai ngày được không ạ?”

Ông hơi lưỡng lự:

“Phòng khách nhà chú đang chất nhiều đồ, dọn dẹp xong thì vẫn ở được… nhưng mà cháu có quen không?”

“Với lại chỗ này sóng điện thoại yếu lắm, điện thoại cũng chậm lắm đấy.”

Tôi lắc đầu:

“Không sao đâu ạ! Ở nhà cháu một mình suốt ngày cầm điện thoại cũng thấy chán. Mà ở Kỳ Tự còn có thể dạy cháu làm !”

Hai ngày tuần đó, tôi mặt dày ở lại nhà Kỳ Tự ăn chực uống ké.

“Kỳ Tự, nay chú nói anh phải nấu bữa cho em đó nha~”

“Kỳ Tự, em không làm được này~”

“Kỳ Tự, Kỳ Tự…”

Cha Kỳ Tự quý tôi.

Kỳ Tự lại rất nghe lời cha.

Tính tính lại, tức là… Kỳ Tự cũng quý tôi.

Tối Chủ nhật, Kỳ Tự chuẩn bị lại trường.

Tôi cũng cùng cậu ấy rời đi.

“Chú ơi, sau này cháu sẽ thường xuyên thăm chú nha, chú nhớ giữ gìn sức khỏe đó ạ!”

14

Kỳ Tự đeo hai cái cặp trên lưng.

“Đoạn này hơi khó đi, ra ngã ba là bắt được xe rồi.”

Tôi đi theo sau lưng Kỳ Tự:

“Không cần bắt xe đâu, đi xe buýt cũng được mà!”

Cậu ấy đầu nhìn tôi:

“Em còn đi không?”

“Tất nhiên là chứ, coi thường em. Em lợi hại lắm đó—ấy?”

Kỳ Tự bất ngờ ngồi xổm xuống trước mặt tôi, ra hiệu tôi leo lên.

“Gót chân em bị trầy rồi.”

Cậu ấy vừa nói, tôi mới cảm thấy gót chân đau âm ỉ thật.

Chắc không phải do đường mà là vì đôi giày này đi không vừa chân.

em leo lên lưng anh thì có bị xem là bánh bèo yếu đuối không?”

“Không.”

Vậy thì em không khách sáo .

Lưng của Kỳ Tự khi mười tám tuổi chưa rộng như lúc hai mươi lăm.

Nhưng vẫn khiến ta thấy yên tâm.

“Kỳ Tự, anh tốt nhất trên đời.”

15

thứ Hai, không biết ai đã báo cáo chuyện giữa tôi và Kỳ Tự lên trường.

ra chơi, tôi bị gọi lên văn phòng.

cùng, tôi lại được gặp ruột của mình – Hạ.

Vừa thấy tôi, ấy không nói không rằng giơ tay tát thẳng một cái.

Cả nửa bên mặt tôi bỏng rát như bị thiêu.

“Ba cực khổ kiếm tiền không phải để con đương nhăng nhít lúc học lớp 12 đâu! Con học cái thói ở đâu ra vậy? Tưởng chỉ là không ngoan thôi, ai ngờ tuần còn dám mò tới nhà ta! Con nhìn lại mình đi, còn giữ được chút đoan trang của con gái không? Sau này ai còn dám lấy con?”

Tôi ôm mặt, bật cười:

“Chưa hỏi rõ đầu đuôi việc đã vội phán tội, sợ phải phí thời gian cho em à?”

“Còn , chẳng phải em chẳng có ai cần hay muốn sao?”

Tôi nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt, cười lạnh:

với ba em ly hôn từ lâu, mỗi đều có gia đình riêng. Có ai trong hai từng muốn có em đâu?”

Tay ấy run khẽ:

“Sao con biết?”

Cảm giác nghẹn không thở đó… đời trước tôi đã nếm đủ rồi, một lần là quá đủ.

Ánh mắt ta lộ rõ vẻ hoang mang.

Không biết là sợ tôi đau lòng vì biết thật, hay sợ tôi sẽ đòi hỏi, làm ầm lên với ta.

“Yên tâm đi, em sẽ không làm phiền . Nhưng tương tự, em cũng mong can thiệp vào bất kỳ quyết của em.”

“Được thôi.”

Hạ tức giận đập cửa bỏ đi.

Văn phòng lại rơi vào im lặng.

Thầy Trương thở dài, giải tán đám học sinh hóng hớt đang bu quanh cửa:

“Hạ , về lớp học đi.”

Chưa kịp tới cửa lớp, Giang Thàm đã đuổi theo:

“Hạ !”

“Hạ , đứng lại!”

Tôi đầu, đầy mất kiên nhẫn:

“Giang Thàm, có chuyện gì?”

Cậu ta cau mày giải thích:

“Chuyện gia đình em, trước anh không biết…”

“Vậy nên anh muốn xin lỗi? Là vì đã báo chuyện em với Kỳ Tự, hay là xin lỗi vì những lời nói xấu trước kia?”

“Anh sẽ bù đắp cho em. cả lớp đều biết chuyện nhà em rồi, hay là tụi mình cùng chuyển trường nhé? Dù ba em không cần em, thì anh vẫn sẽ ở bên em.”

Đời trước.

Cậu ta cũng nói như .

Khi tôi tưởng mình đã nắm được cọng rơm cứu mạng, thì trong lễ đính hôn, cậu ta lại lật mặt phút chót.

Cậu ta chính là loại như .

Đưa ra quyết không bao chịu trách nhiệm.

Thay đổi thất thường, chưa từng suy kỹ lưỡng.

Tôi khẽ thở dài:

“Không cần đâu, Giang Thàm.”

“Anh có thể xin lỗi, nhưng em cũng có quyền không chấp nhận. Em sẽ không chuyển trường.”

Cậu ta không thể tin :

“Em thật thích Kỳ Tự?”

“Ngoài cái mã đẹp ra thì cậu ta có gì xứng với em?”

“Giang Thàm, anh không hiểu đâu.”

Tôi ngẩng đầu lên.

Một bóng dáng cao gầy đang đứng ở cửa lớp.

Kỳ Tự đang đợi tôi.

Cậu ấy nói:

“Vào lớp thôi.”

Tôi mỉm cười với cậu ấy:

“Ừ, tới ngay!”

16

“Kỳ Tự, sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó?”

Tôi lật não một cái rồi bắt đầu xả thính:

“Anh thấy xót em đúng không?”

“Nói đi, có thấy xót không? có thì nói chuyện với em nhiều hơn một chút đi!”

Kỳ Tự lảng sang chuyện khác:

kiểm tra tuần phát rồi.”

Tôi nhìn điểm, hơi ỉu xìu:

“Á, sai nhiều này á…”

Dù trước kia tôi cũng học dở, dựa vào quan hệ gia đình mới đi du học được một trường bình thường.

Nhưng thì đầu óc trống rỗng, không biết phải bù kiến thức bao lâu .

Đang buồn bã, Kỳ Tự bất ngờ chọc chọc tay tôi.

“Nghe cho kỹ.”

“Anh sẽ giảng cho em.”

Tôi phấn khích reo lên:

“Yaaa, tuyệt vời!”

17

Suốt năm lớp 12, Kỳ Tự vẫn luôn kiên nhẫn kèm cặp tôi học.

Tôi dần dần lấp được các lỗ hổng kiến thức.

Làm đề cũng ngày một trơn tru.

Kỳ Tự cũng bắt đầu nói chuyện phiếm với tôi nhiều hơn, thoảng còn bàn về kế hoạch nghỉ hè, hoặc hỏi tôi ăn tối có ngon không.

Để giải quyết chứng rối loạn lựa chọn của tôi, cậu ấy còn dùng giấy nháp làm hẳn một cái vòng , mỗi lần ăn là trúng tầng mấy thì xuống căn tin tầng đó ăn.

Ngày trước kỳ đại học, trường cho nghỉ.

Về nhà rồi, tôi nhắn cho Kỳ Tự cả trăm tin vô nghĩa.

Toàn kiểu như:

quáaaa】

【Cứu em với!】

【Thật rất căng thẳng!!!】

【Khó chịu ghê, đề này khoai vãi!】

【Em sắp sụp rồi orz】

Những tin kiểu vậy, tôi bắn như súng liên thanh.

Kỳ Tự cũng nhắn lại.

.】

sụp.】

Tôi gửi một cái sticker con mèo gào rú.

Tôi quen việc cậu ấy nhắn chậm rồi.

Vì Kỳ Tự không hay dùng điện thoại, phần lớn thời gian tôi đều coi khung chat của cậu ấy là sổ ghi chú của mình.

Tối hôm đó, cậu ấy lại chủ động nhắn tôi một tin.

Cậu ấy nói:

【Sau khi xong, anh có chuyện muốn hỏi em.】

Nhưng rất nhanh sau đó, tin ấy đã bị thu hồi.

Không sao cả.

Tôi đã chụp màn hình lại từ sớm rồi.

Không ngờ đúng không Kỳ Tự.

Chị ăn hơn anh bảy năm cơm không phải ăn chơi đâu.

18

Ngày công bố điểm đại học, tôi và Kỳ Tự rủ một quán net gần trường để tra điểm.

Cậu ấy phát huy đúng phong độ, đậu vào một trường 985 trọng điểm.

“Tuy em thấp hơn anh hơn hai mươi điểm, nhưng vẫn có thể đậu một trường 211 tốt gần chỗ anh học đó!”

Kỳ Tự hiếm khi khẽ cong môi cười.

“Ừ.”

Tra điểm xong, chúng tôi bước ra khỏi quán net.

Bên ngoài trời nắng chang chang, Kỳ Tự rất thành thạo mở dù che nắng cho tôi.

Tôi nép dưới bóng dù, hỏi:

“À đúng rồi, trước khi anh nói là có chuyện muốn hỏi em, là chuyện gì ?”

Kỳ Tự ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi sợ cậu ấy chơi xù.

Lôi ảnh chụp màn hình ra đưa cho cậu ấy.

“Nè, chính cái này.”

Kỳ Tự nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây:

“Em chụp màn hình lại luôn à?”

Tôi cắm ống hút vào hộp sữa chua:

“Chứ sao.”

“Nói đi nói đi, rốt cuộc anh hỏi gì mà úp mở ?”

“Không có gì đâu.”

Về khoản bám riết không buông, tôi là chuyên gia.

“Em chụp màn hình rồi nha, không được nuốt lời!”

Kỳ Tự bước nhanh hơn hẳn.

Tôi vội bám theo sau:

“Đi chậm chút, em sắp cháy nắng rồi nè!”

Thấy cậu ấy giảm tốc, tôi lại hỏi:

“Vậy rốt cuộc anh hỏi gì?”

Trên đường xe cộ tấp nập.

Gió thổi, tiếng động cơ xe và âm thanh nói chuyện của đường hòa lẫn vào .

Kỳ Tự bất ngờ đứng thẳng, lại, nghiêm túc nhìn tôi:

“Trước em nói, sau này tụi mình sẽ kết hôn?”

Thì ra cậu ấy tò mò về tương lai.

“Đúng vậy. Năm hai mươi lăm tuổi, anh là tổng giám đốc của một công ty niêm yết, em là luật sư tiếng. Hai đứa mình là vợ chồng.”

“Hai mươi lăm tuổi, còn lâu lắm.”

“Sao cơ?”

Cậu ấy nhìn tôi, chậm rãi nói:

“Kết hôn lúc hai mươi lăm, mình sống chín mươi, thì thời gian chỉ có sáu mươi lăm năm. đã là sẽ cưới , thì tại sao không bắt đầu sớm hơn một chút?”

Tôi bật cười, cố tình trêu chọc:

“Kỳ Tự, anh mà nói kiểu đó là em tưởng anh đang tỏ tình đó nha.”

“Thì đúng là đang tỏ tình mà.”

Kỳ Tự lặng lẽ nhìn tôi.

“Nên là, Hạ , em có muốn làm bạn gái anh không?”

19

Não tôi đơ ra mất một lúc.

Sau đó ngơ ngác gật đầu.

Tất nhiên là muốn rồi.

rồi thì tôi không cần mấy câu nói xàm xí của mình sẽ làm cậu ấy sợ, không cần ép bản thân phải kìm nén mấy ý kỳ cục !

Vừa tới , tôi cảm thấy có dòng chất lỏng nóng nóng chảy ra từ mũi.

Vội vàng lục túi tìm khăn giấy, thì Kỳ Tự đã đưa sẵn cho tôi.

Tôi nói cảm ơn, rồi lấy gương ra lau máu mũi.

Kỳ Tự nhìn tôi rất lâu, rồi nhếch môi cười – nụ cười đó, tôi quá quen rồi.

“Đang gì vậy, sao lại chảy máu mũi?”

“Không, không có! Tại thời tiết khô quá, mới nãy nắng gắt làm em bị nóng trong thôi!”

“Thật không phải em đang linh tinh đâu!”

Trong mắt Kỳ Tự, ý cười càng rõ.

Tôi cố chữa cháy:

“Nè nè có hiểu lầm, bôi đen em trong lòng anh, em trong lắm luôn đó!”

“Vợ à, hai chữ trong không hề ăn nhập gì với em cả.”

Tôi chết trân, trợn mắt nhìn cậu ấy:

“Chồng ơi… anh cũng trọng sinh lại hả?!”

20

Mùa hè năm đó, tôi và Kỳ Tự cùng ở nhà cậu ấy.

Chú Kỳ rất quý tôi, ngày cũng nấu cho tôi đủ món ngon.

Hiên nhà phơi đầy mè và đậu xanh.

Bãi cỏ sau vườn nuôi gà và ngỗng.

Buổi chiều rảnh rỗi, tôi và Kỳ Tự khiêng ghế ra hiên nằm phơi nắng, ăn hạt dưa.

Tới chập tối, chúng tôi thay đồ, vác giỏ tre đi cùng chú ra đồng hái rau.

Ngày trôi rất chậm.

Nhưng vô cùng bình yên, thoải mái.

“Kỳ Tự, được quen anh sớm thật là tốt.”

“Như vậy em sẽ bớt đi rất nhiều ngã rẽ trong đời, không gặp phải một đống chuyện rối tinh rối mù như sau này .”

“Hạ .”

“Trong đời, mỗi bước đi đều có ý nghĩa riêng, dù đúng dù sai, dù tốt hay xấu, đều góp phần tạo nên chúng ta của hiện tại.”

mình chưa từng gặp thì sao? ở kiếp trước, anh không vội tìm vợ, thì liệu tụi mình có mãi chỉ là hai đường thẳng song song không?”

Kỳ Tự khép mắt lại, khẽ đáp:

“Sẽ không đâu. Dù là gặp sớm hay muộn, chúng ta nhất sẽ gặp .”

Bởi vì…

Tôi em.

Không phải là lâu ngày rồi nảy sinh tình cảm.

Mà là vừa gặp đã .

-HẾT-

Tùy chỉnh
Danh sách chương