Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

không nói?” – Giọng anh nhẹ.

Bởi vì năm đó, tôi chỉ muốn một đứng về phía mình, chứ không cần sự hại.

Tôi biết, dù có nói “”, lý trí của anh cũng khó mà lay chuyển.

“Nói có ích gì?” – Tôi xoay cổ tay, giấu đi vết sẹo.

“So với đầu gối rách toạc vì bị anh đẩy ngã, chuyện này chẳng đáng.”

Trái tim anh như bị bóp nghẹt.

Những chuyện anh muốn quên lại bị lôi ra, rõ ràng, không chút che giấu.

Nỗi hoảng loạn dâng lên, nhưng tôi lại nhẹ giọng:

“Dù cũng là chuyện đã qua, không cần để ý.”

nói ấy không khiến anh nhẹ nhõm, ngược lại càng đẩy anh xuống vực sâu — bởi vì chỉ người không quan tâm có thể nói nhẹ nhàng đến thế.

Tất cả vẻ bình thản giả tạo tối nay, đến đây sụp đổ.

Anh gần như mất kiểm soát, hỏi:

“Em từng yêu anh không, Minh Hựu?”

Dưới ánh đèn vàng, mắt anh đỏ hoe.

Tôi cười nhạt: “Nếu em nói yêu, anh tin không?”

Đó luôn là cách của tôi — không thừa nhận, không phủ nhận, để đối phương tự định đoạt.

Anh tin, tôi giả vờ yêu.

Anh không tin, tức là tôi chưa từng.

Luôn để lại một đường rút lui cho bản thân.

Anh im lặng.

Nước mắt nóng hổi rơi xuống, lạnh dần, trượt theo xương quai xanh chảy vào tim anh như d.a.o cắt.

Anh biết trả lời, nhưng lại không dám nghe.

Bản nhạc trong nhà hàng vẫn êm dịu.

Anh nhìn tôi, mắt ngập nước, đầy đớn, giằng xé, và cả nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm.

Tôi im lặng.

“Anh và Tống Điềm…” – Anh định giải thích.

Tôi cắt ngang: “Em không quan tâm.”

“Nếu không gì, anh nên về sớm. Ngày kia là đám cưới rồi. Nếu để vợ chưa cưới thấy anh đây, e là lần tới không chỉ là một cái tát.”

Tôi đứng dậy, nhưng tay bị giữ .

“Đừng đi.” – Giọng anh khản đặc, lực siết đến trắng cả khớp tay.

Anh gần như cầu : “Em đánh trả đi, nhiêu cũng được.”

“Có ích ?” – Tôi hỏi.

Nước mắt anh rơi nóng rực.

“… lỗi.”

lỗi có ích ?” – Tôi gỡ từng ngón tay anh – “Nếu thật lòng muốn lỗi, hãy sống khổ sở cho em thấy.”

Khổ sở thế nào ư?

Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười trắng bệch.

Những đêm mất ngủ, kết quả khám bệnh, chai nước hoa vỡ, mảnh kính đ.â.m vào đầu gối…

Anh bị xiềng xích siết cổ, không thể thoát.

tay từng ấm áp trống rỗng.

Anh loạng choạng định đuổi theo, nhưng chân va mạnh vào ghế, ngã nhào vào tối.

Tiếng chuông điện thoại xé toạc sự tĩnh lặng.

Anh bắt máy — giọng Tống Điềm nức nở:

Hỏi anh đi đâu, không đến xem ta thử váy cưới, có phải không muốn cưới nữa, và nhắc đến “ân cứu mạng năm xưa”.

Chỉ bốn chữ ấy — “ân cứu mạng” — rõ trong đầu.

Người phụ nữ xa lạ năm ấy đã đẩy anh khỏi bánh xe, từ đó cái ơn ấy thành xiềng xích trói buộc anh với Tống Điềm.

Anh khống chế tay rẩy, rót nước sôi lên cổ tay mình, đúng vị trí vết sẹo của tôi.

Nỗi bỏng rát lan khắp da thịt, dồn lên từng dây thần kinh. Anh im lặng chịu đựng.

Tiếng khóc trách móc của Tống Điềm vẫn trong loa.

Khi giọt nước cuối cùng rơi xuống, anh ngửa đầu, thở hắt ra như con thú sắp chết.

Định mệnh cuốn anh đi, tước bỏ quyền lựa chọn.

Anh sinh ra trong lồng vàng u ám — người mẹ bị ép cưới hy vọng anh chưa từng tồn tại, người cha bạo lực truyền dạy lối “ cho roi cho vọt”.

Chẳng ai dạy anh yêu là gì.

Sự thích và để tâm ấy biến thành mũi gai, sớm làm tổn người duy nhất muốn đến gần.

Anh không biết cúi đầu, nhưng hiểu hơn ai hết những lời xúc phạm năm xưa đến mức nào.

Vì thế, anh đã dốc sức bù đắp, hy vọng ký ức này lấn át vết cũ.

Nhưng , sự thật phơi bày: “thích” khi xưa là giả, tổn chưa từng quên.

Anh thậm chí ước mình chưa từng được cứu, để c.h.ế.t ngay hôm ấy.

Trong cơn choáng váng, anh như thấy mình trở về đêm mưa năm trẻ — bát mì nóng hổi, giọt nước mưa từ tóc rơi xuống cổ áo, ánh mắt ngoan hiền, gương hơi say, và miếng dán mùi bưởi trên sống mũi.

đây, anh rút miếng đã ố vàng từ ví, rẩy dán lên ngực.

Anh căm ghét số phận, nhưng lại tham lam món quà duy nhất mà số phận trao cho.

Giữa đêm se lạnh, người đàn ông co mình nơi góc tối, khẽ thầm lời lỗi năm xưa chưa kịp nói.

Cuối cùng, đám cưới này vẫn bị hoãn lại.

Không ai biết lý do.

Tôi đóng trang web, ngẩng đầu nhìn về phía cửa quán cà phê.

Những lá ngân hạnh vàng óng xoay tròn trong làn gió lạnh hiu hắt.

Đêm mưa cuối thu, người đàn ông đứng dừng lại trên bậc thềm quán.

Anh gầy đi rất nhiều, nửa dưới khuôn giấu khăn quàng màu xanh đậm, tay cầm túi hồ sơ, mu tay trắng lạnh nổi rõ mạch máu.

Đây là lần thứ hai tôi gặp lại anh, hai tháng.

Mãi đến khi tiếng chuông gió cửa lên, anh mở miệng:

“Anh đi ngang qua.”

Nói dối.

Lông mi anh vương sương mờ, mép giày da lấm tấm bùn đất.

Rõ ràng là đã đi khắp các quán cà phê trên con phố này để tìm tôi.

Tôi không vạch trần, chỉ lặng lẽ nhìn anh từng bước tiến lại gần rồi ngồi xuống đối diện.

Nhìn đôi môi đã mất đi sắc hồng, tôi khẽ động ngón tay, đẩy túi sưởi trên về phía anh.

“Lạnh không?”

Anh ngẩn ra, hồi lâu mỉm cười.

Chỉ một đơn giản vậy thôi, mà khiến anh muốn rơi nước mắt đã lâu.

Những ngón tay gầy yếu .

Có một khắc, tôi bắt gặp trong mắt anh là hình của ly biệt.

Không phải năm năm, năm, mà là vĩnh viễn — chúng tôi không gặp lại nữa.

Tim tôi khẽ lên một chút.

“Muốn ôm không?” — tôi chưa từng tiếc nuối khi tạo ra những khắc ấm áp.

Anh nghẹn giọng: “Muốn.”

Đó là một cái ôm siết đến mức như muốn hòa tôi vào xương thịt.

Cánh tay ôm lấy eo tôi cứ siết hết lần này đến lần khác, sống mũi cao gục trong hõm cổ, khẽ cọ vào mái tóc tôi, lưu luyến đến cực độ.

nhiêu tình cảm bị đè nén trong lòng, dồn nén đến cực hạn, đều tuôn trào trong khắc ấy.

Giống như anh vừa được cho phép — cho phép trút hết những cảm xúc không nơi cất giữ.

Anh khàn giọng nói rất nhiều, từ sự ghét bỏ vô cớ thuở thiếu thời, đến ba năm không gặp đầy những nỗi nhớ nặng nề.

Anh sợ tôi không đáp lại, nên cứ nói mãi, nói mãi…

Cuối cùng anh dừng lại, nhìn tôi.

Trong quán cà phê sáng đèn, lên bản Sonata Ánh trăng quen thuộc.

Giai điệu như dòng nước chảy vào tai, kéo theo ký ức cũ.

Một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần thị được anh đẩy về phía tôi.

Anh nhìn tôi không chớp, nước mắt theo vành mắt đỏ hoe rơi xuống, rõ ràng buồn đến cực điểm, nhưng vẫn cố gượng cười dịu dàng:

“Minh Hựu, em có thể không tha thứ cho anh, nhưng đừng từ chối cái này.”

“Anh nói nhiều như vậy, chỉ muốn em biết, anh thực sự không thể rời xa em, và cũng thực sự rất, rất yêu em. Anh hy vọng em mãi bên anh, nhưng… lại không thể cho em một danh phận đường hoàng.”

“Anh nghĩ mình có thể bảo vệ em, nên nhiều lần phớt lờ lời tán, là anh quá tự tin, quá cố chấp… khiến em bị tổn hết lần này đến lần khác.”

“Anh biết mình không tư cách làm phiền em, và em cũng không muốn gặp anh nữa.”

“Vậy nên, từ … anh không xuất hiện trước em nữa.”

Mưa tạt lên kính cửa sổ, nở thành từng đóa nhỏ. Ngoài trời âm u.

Chỉ đến khi lưng anh biến mất cuối con đường nhỏ, tôi nhận ra…

Hóa ra bên ngoài đã mưa rất lâu.

Ngày hạ táng Nghiễn Thanh, cũng là một ngày mưa như thế.

Mưa xuân lất phất, lạnh buốt, rơi giữa những người đến viếng.

Màu đen, trắng, xám hòa vào màn mưa mờ ảo.

Trên bia mộ, ảnh chụp không phải dáng vẻ chỉnh tề trong bộ vest.

Mà là chàng thiếu niên tám tuổi mặc áo rổ đỏ, lông mày giãn ra, khóe môi khẽ nhếch cười nhìn tôi qua ống kính.

Trong đầu tôi bỗng lên đoạn đối thoại hôm ấy —

“Em từng thích anh không?”

Từng thích không? Tôi hỏi chính mình.

Từ tám, đến hai mươi tám tuổi…

Thật sự không có một khắc nào từng thích ?

Mưa làm nhòe đôi mày của thiếu niên trên bia đá.

Tôi chớp mạnh đôi mắt đang cay xè.

Đêm ấy, khi bình hoa của cha lao tới, hình thiếu niên chắn trước tôi vừa lạnh lùng, vừa dứt khoát.

Nhịp tim tôi trong khắc ấy — nhỏ bé nhưng rõ ràng.

Nhưng rồi lại bị chôn vùi trong năm tháng đớn và toan tính.

Luật sư của Nghiễn Thanh tìm đến, đưa cho tôi một bức ảnh.

Đó là cuộc thi piano đầu tiên của tôi khi tám tuổi.

Anh một góc xa, hướng ống kính về phía tôi.

Trong ảnh, gương thiếu nữ dịu dàng, váy trắng như hoa, những ngón tay nhảy múa trên phím đàn đen trắng.

Góc ảnh bị mân mê đến nhàu nát, được cố định bằng một miếng cá nhân đã ố vàng.

Đó là miếng cá nhân tôi từng dán trên sống mũi mình khi tám tuổi.

Anh đã lén bóc xuống rồi dán lại, lặp đi lặp lại một lần, đến khi lớp keo hoàn toàn mất tác dụng, không thể dán lại nữa.

Giống như chúng tôi vậy —

Mối quan hệ anh dốc sức vá víu, cuối cùng chỉ lại một vết sẹo rỉ máu.

Luật sư cúi người:

“Ngài nói, cổ phần vẫn để cho , bên Tống Điềm anh ấy xử lý, không cần lo.

Bức ảnh này là anh ấy nhờ tôi mang đến cho , tùy ý xử lý.”

Tôi im lặng siết tấm ảnh.

Trong làn sương trắng xóa, ngón tay khi gồng sức liền buông lỏng.

Ngọn lửa l.i.ế.m qua miếng cá nhân bức ảnh, hóa thành tro tàn.

Xa xa, tiếng một loài chim không rõ tên lên từng hồi.

Tôi bước từng bước trên lối đá, rời khỏi nghĩa trang.

Cho đến bước cuối cùng…

Một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt, rơi vào mưa, nghẹn ngào lặng lẽ.

Tôi nghĩ —

Nghiễn Thanh, có lẽ đã từng, trong một khắc nào đó… tôi thật sự thích anh.

(Toàn Văn Hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương