Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương trình được đầu tư rất hậu hĩnh, nên ngay từ sáng sớm hôm sau, cả nhóm đã hẹn nhau ra thị trấn dạo chợ phiên.
Sau khi tôi lại một lần nữa biến Nhịp Nhịp thành búp bê sống, thì bản thân vẫn mặc áo khoác chống gió, quần túi hộp, vác theo máy ảnh.
“Ái dà! Đừng lúc nào cũng lo chụp cho tớ nữa!”
Nhịp Nhịp đẩy tôi vào phòng:
“Hôm nay để tớ chụp cho cậu đi, Ninh Ninh!”
“Ể?”
Lúc bước ra ngoài lại, tôi thấy cực kỳ không quen với bộ váy dài phong cách Bohemian cùng chiếc khăn vuông đầy màu sắc đội trên đầu.
Nhịp Nhịp hài lòng gật đầu:
“Đẹp lắm luôn đó! Ninh Ninh, tớ đã đánh giá thấp nhan sắc của cậu rồi!”
Sở Du Du từ phòng bên bước ra, liếc nhìn tôi, trong mắt thoáng qua tia ghen tị, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười thân thiện:
“Trì Ninh, cậu bình thường không phải không mặc váy sao? Sao hôm nay lại ăn diện thế? Còn trang điểm kỹ thế này, nhìn không quen chút nào đó nha~”
Trên livestream cũng có vài bình luận phụ họa:
【Trì Ninh lúc đầu ăn mặc xuề xòa, bây giờ đột nhiên ăn diện khiến người ta phải trầm trồ—tôi từng là trà xanh, tôi hiểu chiêu trò này quá mà!】
【Nhưng mà nói nhỏ thôi, Trì Ninh thật sự rất xinh đó… đâu thể bắt người ta cả đời mặc áo khoác với quần lính được…】
【Mọi người đừng cãi nữa! Tôi chỉ muốn biết khi nào Cố Ngôn Dã cầu hôn lần hai thôi áaaa!!!】
…
Tôi khẽ cau mày. Cái kiểu nói móc giả ngọt này cũng quá lộ liễu rồi đấy nhỉ?
Không muốn đôi co, tôi xoay người ra xe.
Hôm nay là Kỷ Hoài Tự lái, tôi nghĩ nghĩ, rồi vẫn ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Sở Du Du khoác tay Nhịp Nhịp đi theo sau:
“Nhịp Nhịp à~ hôm qua thầy Cố cầu hôn mà tớ không có mặt, tiếc quá đi~ Nhưng nghe nói sắp có lần hai hả?”
“À đúng rồi! Cậu cưới nhớ cho tớ làm phù dâu nha~ Tiễn cậu lên xe hoa là điều khiến tớ vui nhất luôn đó!”
Biểu cảm trên mặt Nhịp Nhịp gần như không giữ nổi nữa, vội vàng chui lên hàng ghế thứ hai như chạy trốn.
Sở Du Du thì ngồi luôn vào ghế phụ lái.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, tôi và Nhịp Nhịp thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Kỷ Hoài Tự là hơi thảm—
Suốt dọc đường, Sở Du Du cứ thế mà lắm lời từ ghế phụ:
“Thần Kỷ, anh vào lớp năng khiếu ngành vật lý của đại học A từ năm 15 tuổi phải không? Thành tích cũng siêu giỏi nữa, sao lại chọn gia nhập đội K.O vậy?”
“Giờ anh 22 rồi, làm đội trưởng đã 4 năm, có từng nghĩ bao giờ sẽ giải nghệ chưa?”
“À, còn một vấn đề fan quan tâm nhất nè—anh có cô gái nào trong lòng không vậy?”
“Ơ… sao anh không nói gì hết vậy Thần Kỷ?”
Kỷ Hoài Tự nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng cau mày:
“Ghế phụ là chỗ rất nguy hiểm.”
Sở Du Du sửng sốt, không hiểu gì.
Kỷ Hoài Tự đạp ga tăng tốc, giọng lạnh tanh:
“Tôi lái xe không giỏi đâu, nếu không muốn chết vì đâm xe, cứ tiếp tục nói nữa đi.”
Sở Du Du: “…”
Tôi và Nhịp Nhịp liếc nhau, trong lòng đồng loạt nổ tung pháo hoa.
Cái miệng này của Kỷ Hoài Tự!!! Quá đỉnh rồi á trời ơi!!!