Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
Con trai đậu Bắc Đại
Tôi mừng rỡ diện bộ váy đắt tiền nhất của chuẩn đưa nó nhập học
Thằng bé mặc bộ quần áo mất ba vạn tệ mới mua chau mày liếc một cái:
“Bộ đồ mẹ mua Taobao ”
Tôi :
“Ừ 150 tệ lận đó Mẹ cũng xa xỉ chút”
Nó nhíu mày mất kiên nhẫn:
“Bao năm nay mẹ quản chặt đến mức ngột ngạt
Không thể cho chút gian
Hơn nữa mẹ bây giờ… bạn học sẽ tưởng mẹ là bà ngoại mất”
Tôi chet trân
Nó tiếp:
“Không con chê nhưng mẹ ba bây giờ trẻ trung bảnh bao
Còn dì Văn Yến như chị con
Người trẻ trung biết ăn mặc đưa ngoài còn nở mày nở mặt
Còn mẹ thì già quê mùa”
Tôi sững sờ thốt nên lời
Phùng Văn Yến bạn thân cũ là chen hôn nhân của
Suốt mười năm ly hôn và con trai từng nhắc đến cái tên đó
Vậy mà con trai lúc nãy…
Nó chẳng những thù hận mà còn kính trọng thân thiết với ả
Còn — mẹ ruột của nó trở thành nỗi hổ
Lần đầu tiên thấy hối hận
Tôi từng là sinh viên ưu tú nghiệp đại học
vì con trai sức khỏe yếu ở nhà chăm nó
Lúc chồng ngoại tình và đòi ly hôn giấu con ép tay trắng mới quyền nuôi con
Thằng bé lóc xin đừng bỏ nó
Tôi đã chấp nhận tất cả
Mười năm qua bỏ một xu hỏi han gì
Một buổi học gia sư một kèm một tốn tận 1000 tệ mỗi tuần học bốn buổi
Chưa kể những khoản khác
Tôi làm ngày làm đêm tóc bạc khi tới 30 tuổi mặt đầy nếp nhăn
Mười năm của còn khổ hơn cả mười năm đèn sách của nó
Còn chồng cũ và ả tình nhân — ung dung tự tại chẳng hề quan tâm
Tôi cứ nghĩ dù con trai sẽ thấy tất cả
Không ngờ thứ nó thấy chỉ là sự hổ và khinh thường dành cho
Tôi lặng lẽ đặt chiếc balo xuống
Nhìn đứa con mặc đồ hiệu mang hành lý rời nhà ngoảnh
Tôi hiểu nổi — đứa bé từng ngoan ngoãn hiếu thuận biến thành thế
Tôi liếc tấm vé tàu trong tay nghĩ thầm:
“Vé cũng mua … lén xem trường một chút dù đó cũng là giấc mơ đã khổ cực nuôi dưỡng suốt mười năm”
ngờ…
Ngay cổng trường thấy con trai
Nó khoác tay cha và Phùng Văn Yến cả ba rạng rỡ bước khách sạn sang trọng bên trường
Tôi lén theo
Trong phòng chồng cũ Quách Tây Dương hỏi: “Bà già đó đeo bám theo đấy chứ Có phát hiện gì ”
“Con khôn lắm làm để lộ sơ hở
Đợi lừa lấy căn nhà bà già để cho bà đá bà ”
Con trai nịnh hót
Trong miệng nó “bà già ” chính là bà ngoại đã nuôi nấng nó lớn lên căn nhà cũng là do bà ngoại để cho khi mất hai năm
Con trai phụ họa:
“Nhìn cái kiểu ki bo đó của bà tiếc cả tiền tàu xe thì làm gì dám
Hơn nữa lời con với bà chẳng khác nào thánh chỉ
Con đừng đến bà còn dám đến chắc
Chắc giờ đang cật lực làm thêm gửi tiền cho con tiêu xài đấy
Người mà ngu thì chỉ hợp làm trâu ngựa cho chúng thôi”
Phùng Văn Yến kéo con trai qua âu yếm:
“ là con ruột của mẹ thông minh giống mẹ”
Tôi choáng váng
Gì cơ Quách Thiên Trụ là con của Phùng Văn Yến
Rõ ràng là mang thai mười tháng sinh nó mà
Còn đứa con của cô … chẳng là thai chết lưu
Tôi còn kịp phản ứng đã thằng bé hí hửng:
“Cũng may con giống mẹ thì ngu như bà thì tiêu
Lúc ba mẹ ly hôn con chỉ cần mở miệng cầu xin bà liền đồng ý tay trắng
Người ngu sinh là để lợi dụng thôi”
Quách Tây Dương : “Con vẫn dỗ bà Căn nhà bà ngoại để vẫn sang tay ”
Quách Thiên Trụ : “Chứ bà còn cho ai nữa Không lẽ tìm con gái ruột ”
Quách Tây Dương : “Đến còn tìm con bé đó cái đồ ngốc làm gì mà tìm nổi”
Phùng Văn Yến : “ là ngu thật đấy Con ruột sống chết biết nuôi đứa con giúp chúng Ha ha ha…”
Ba phá lên vui vẻ như thể đang kể chuyện
Tôi lạnh ngắt cả
Cả ba rảo bước khỏi khách sạn
Tôi như khúc gỗ mục lặng lẽ theo phía
Đèn đỏ đường cái xe cộ… chẳng còn thấy gì nữa
Trong đầu chỉ còn một câu hỏi: bọn họ… còn là nữa Rốt cuộc đã đem con gái ruột của
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên
Tôi hất bay lên trời rơi thẳng xuống ngay mặt ba bọn họ
Tôi thấy rõ ánh mắt ba trợn trừng chằm chằm
Ngay đó Phùng Văn Yến tỉnh táo tiên: “Sao bà ở đây Có thấy những gì bọn ”
Quách Thiên Trụ lạnh lùng : “Diệt cỏ tận gốc để rước họa”
Quách Tây Dương nhạt: “Coi như căn nhà bà ngoại để về tay sớm hơn một chút”
Cả ba cùng tiến về phía
Quách Thiên Trụ ôm lấy rống lên như sắp chết đến nơi điên cuồng lay
Có đường bảo là bác sĩ vội lên tiếng: “Nhanh đặt cô xuống Tôi thể sơ cứu”
Quách Tây Dương : “Nếu cứu thì chịu trách nhiệm đấy”
Người khựng dám bước tới nữa
Mãi đến tài xế run lẩy bẩy mới gọi 120
đã sớm con trai lay mạnh đến mức xương gãy đâm ngũ tạng một mạng về trời
Ánh mắt cuối cùng thấy là vẻ đắc thắng hiện rõ gương mặt ba bọn họ
2
Có lẽ ông trời cũng thấy quá oan ức nên khi mở mắt lần nữa đã trọng sinh
“Thu Thu là nhất giúp với…” – Phùng Văn Yến nắm lấy tay khẩn thiết cầu xin
Tôi sững sờ cô một cái quanh
Đây là… về đúng ngày mười năm cái ngày mà Phùng Văn Yến đến cầu xin cho ở nhờ
Kiếp hôm đó cô bảo thất nghiệp khó khăn xin cho ở vài hôm
Quách Tây Dương còn diễn vai chồng đồng ý
Còn thì sức bênh bạn rằng cô là bạn thân nhất của giờ quá đáng thương giúp
Chính tay sắp xếp cho cô ở căn phòng phụ nhất ngay sát phòng ngủ chính
Tôi đúng là tự tay tạo điều kiện tiện lợi cho bọn họ ngoại tình
Lúc thấy gì Phùng Văn Yến bắt đầu rấm rứt:
“Thu Thu là bạn thân nhất của
Nếu đến cả cũng giúp thì sống làm nổi”
Chưa dày vò mà đã đòi sống nổi Mơ thật đấy
Chớp mắt một cái đã nghĩ cách
Tôi : “Không tớ cho ở nhờ mà là Tây Dương ý kiến”
Cả hai đều chết lặng
Vì nếu là nhất định sẽ đồng ý ngay tắp lự cho cô ở
Quách Tây Dương vốn định lên tiếng phản đối lấy lệ lời đến miệng nuốt xuống
Anh liếc một cái lúng túng : “Đây là chuyện giữa hai các em là đàn ông khó gì lắm”
Tôi : “Thôi mà vợ chồng với em hiểu ý chứ Em sẽ để khó xử ”
Tôi sang Phùng Văn Yến:
“Tây Dương chỉ thấy bất tiện thôi
Nếu vì chuyện mà vợ chồng cãi cũng áy náy
Hay là cứ tìm chỗ nào ở tạm đã chờ đến khi thấy thoải mái hãy chuyển ”
Quách Tây Dương còn kịp gì Quách Thiên Trụ đã chạy
Nó tức tối hét mặt : “Dì Văn Yến đáng thương thế mẹ đuổi dì ”
Thằng nhóc đã biết rõ cô là mẹ ruột nó mà vẫn giả vờ biết
Cái đầu nó học thì dốt đặc khiến kiếp tốn biết bao nhiêu tiền học thêm
Ấy mà đóng kịch thì lanh lợi ai bằng
là bản chất xa việc thì dốt việc thì học cần ai dạy
Tôi tỏ vô tội: “Sao là mẹ đuổi Là ba con đồng ý đấy chứ”
Quách Thiên Trụ sang truy hỏi: “Ba ba đồng ý ”
Quách Tây Dương há miệng nghẹn họng nổi một lời
Tôi thản nhiên : “Này con con tức như cứ như dì Văn Yến là mẹ ruột con nhỉ”
Cả ba đồng loạt sang sững sờ như điện giật mồ hôi lấm tấm trán
Thấy bộ dạng sợ hãi của bọn họ cảm thấy dễ chịu hơn hẳn
Quách Tây Dương sốt sắng: “Sao em linh tinh như chứ”
Phùng Văn Yến cũng sợ lộ chuyện lắp bắp : “Đừng vì em mà cãi … em là ”
Nói xong còn giả bộ lau nước mắt kéo vali làm như định rời thật
Hai cha con họ đầy trông mong chờ tay giữ
Tôi lên trong ánh mắt chờ đợi của cả bọn bình thản : “Được thôi đã cũng tiện giữ Đi đường nhớ cẩn thận nhé”
Cả ba bọn họ chết trân ở cửa như tượng đá
Tôi thản nhiên tiếp: “Này con ba nó hai tính tiễn một đoạn ”
Cả hai lập tức rụt cổ rút về nhà
Phùng Văn Yến đành tự kéo vali khỏi cửa
“Ầm” – một tia chớp xé ngang trời mưa như trút nước như thể ông trời cũng đang giúp báo thù
Chớp mắt Phùng Văn Yến ướt như chuột lột
Hai cha con bên cửa sổ mặt mày tái mét vì xót nhưng dám hé nửa lời
Thậm chí bọn họ còn sợ phát hiện ánh mắt họ đang dõi theo bên ngoài
Dù hiện tại phần lớn tài sản vẫn còn trong tay
Kiếp sai lầm đầu tiên mắc chính là quá tin tưởng chồng và bạn thân để buông bỏ hết quyền kiểm soát tài sản
Kiếp tuyệt đối sẽ bước vết xe đổ nữa
Tôi cắt một đĩa trái cây sofa ăn xem TV
Kiếp vì cái thằng nhóc vô ơn đó từng cơ hội ăn một miếng trái cây đàng hoàng cũng chẳng xem trọn vẹn một chương trình
Từ giờ trở ngày lành của sẽ bắt đầu
Cuộc đời sẽ còn kịch tính và gay cấn hơn bất kỳ bộ phim cẩu huyết nào