Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Bạn thân tôi có ngoại hình cũng ổn, nếu tính theo thang điểm mười thì chắc chắn phải được bảy điểm, đôi khi mặc chiếc váy hai dây màu đen lại có chút dáng vẻ của Trương Hàn Vận khi đánh đàn trong chương trình “Lang Tỷ”.

Tiếc là dung mạo xinh đẹp lại kèm một cái đầu tình ái, có lúc ngốc đến mức khiến người muốn chửi thề.

Tạm thời gọi cô ấy là Tiểu Xuân nhé.

Tôi là “con chó” bên B, nhảy qua lại giữa 996 007, còn bạn thân thì làm ở cơ quan trực thuộc nhà nước, sáng tám giờ chiều năm giờ.

Một hôm, cô ấy đột nhiên gọi điện tôi, câu đầu tiên là: “Tớ có bạn rồi!” Giọng đầy kích động hưng phấn, sau đó dành hơn nửa tiếng để kể chi tiết quá trình làm sao mà tìm được người này.

Thì ra, cô ấy muốn một chiếc LV Old Flower Speedy, nhưng hàng mới hoàn không đặt được, thời kỳ dịch bệnh lại không ra nước ngoài, nên cô ấy dạo trên ứng dụng Nhàn Ngư xem có món hàng second-hand nào còn đẹp không.

Rồi cô ấy gặp một tin đăng “LV mới tinh, bán giá thấp”, niêm yết 6.000 tệ, lại còn cùng phố.

Thế thì quá tuyệt rồi, mà hàng mới thì càng tốt, chiếc túi cũ sờn bóng thì Tiểu Xuân vốn chẳng muốn.

Cô ấy liền bấm vào trang cá nhân của người bán, xem món đã từng giao dịch trước đây.

Theo lời Tiểu Xuân, món đã bán phần nào phản ánh cuộc sống trước kia của người bán. Nếu là đồ lặt vặt vài đồng, nay đột nhiên bán đồ hiệu second-hand thì chắc chắn không đáng tin.

Kết quả, trang cá nhân của người này hoàn đúng như cô ấy mong đợi.

Từng bán một chiếc đạp hơn mười ngàn, bán tay cầm chơi game, bán Apple Watch… món đồ mà kiểu con chất lượng tốt mới dùng.

Món hàng mới nhất chính là chiếc LV mới tinh đó.

Qua vòng “sơ tuyển”, người bán này đã lọt vào mắt xanh của Tiểu Xuân.

Bất chấp cảnh báo rủi ro nền tảng, cô ấy đã kết bạn WeChat.

WeChat này không kết thì thôi, đã kết là phải lòng ngay.

Tên WeChat đối phương là tiếng Anh — Richard.

Ảnh đại diện chụp ở một con phố Mỹ, trong đó có gương chiếu hậu ô tô.

Nhìn chung, là một WeChat rất “chuẩn nam nhân chất lượng ”.

Điều khiến Tiểu Xuân càng thích hơn là anh này thường xuất hiện ở nơi cấp, nhưng điều quan trọng là anh không khoe khoang quá mức, biết giữ chừng mực đủ.

Ví dụ: … món mì bò ở khách sạn Bvlgari.

Ví dụ: … món canh sườn ở nhà hàng cấp có ngắm “cái quần to” (tòa nhà CCTV Bắc Kinh).

Lại ví dụ: … nền đá cẩm thạch trong cửa hàng LV ở trung tâm thương mại China World Mall.

2.

Rồi hai người hẹn nhau giao dịch trực tiếp trong phố sau ba ngày.

Đối phương hẹn gặp ở một bãi đỗ tại khu thương mại.

Khi Tiểu Xuân đến, liền thấy đối phương bước ra một chiếc BMW.

Chào nhau xa xong, anh mời Tiểu Xuân xem túi.

Tiểu Xuân hồi hộp ngồi vào ghế phụ, còn anh thì lấy ra một chiếc túi giấy lớn của LV đặt ở ghế sau.

Túi giấy sạch sẽ, bên trong vẫn còn túi chống bụi thẻ tag, túi quả thật rất mới.

Dưới ánh đèn lờ mờ của bãi đỗ, Tiểu Xuân ngắm qua vài lần rồi quyết định luôn, thanh toán xác nhận nhận hàng một lượt xong.

Sau đó, anh còn rất ga-lăng, lái BMW đưa cô nhà.

Khi đó, cô thấy giác đeo túi LV ngồi trên BMW được người đưa nhà còn tuyệt hơn nhiều so với việc độc thân.

hôm đó trở , anh thường xuyên hẹn Tiểu Xuân ra ngoài, ăn cơm, xem phim… Chưa đến một tuần, hai người đã chính thức hẹn hò.

Hóa ra tình ập xuống đầu nhanh hơn cả tốc độ tôi viết xong một bản kế hoạch.

Hơn , đây không phải kiểu tình đơn giản bình thường, mà theo lời Tiểu Xuân kể, nó giống như một mối tình cần đến mức may mắn còn hiếm hơn việc trúng bốc thăm biển số ở Bắc Kinh.

Anh tên là Hạc, 29 tuổi, đã là người sáng lập một công ty thương mại.

Trong đầu tôi lập tức hiện hình ảnh cậu nhân viên tài chính ở công ty mới ngoài hai mươi đã hói, cùng ông anh quản lý khách hàng trông khá đẹp nhưng chẳng có , chẳng có nhà.

Ông chủ của chúng tôi thì đúng là sự nghiệp công, tài sản hàng chục triệu, nhưng con thứ hai của ông ấy đã hai tuổi rồi.

Thì ra! Trên đời này thật sự có kiểu đàn ông độc thân chất lượng như vậy! Chỉ chờ các cô gái bình thường hái !

Nhưng tiếng kêu “eng éc” vì ghen tỵ của tôi còn chưa kịp cất được mấy tiếng thì hiện thực đã tát tôi một cái.

Vì chưa đầy mười ngày sau, Tiểu Xuân hẹn tôi ra ngoài gặp mặt.

tôi đã được gặp “Anh Hạc” trong truyền thuyết.

3.

Chúng tôi hẹn nhau sau giờ tan làm, tầm bảy tám giờ tối gặp ở gần Trung tâm Thương mại Quốc Mậu.

Tôi khá là vui vì tối nay có vào trung tâm phố ăn một bữa ngon, ai ngờ Tiểu Xuân nhắn tin bảo hẹn ở… Starbucks trong Quốc Mậu Mall.

Starbucks???

Bảy tám giờ? Giờ điểm? Băng qua mấy vành đai? Chỉ để uống Starbucks???

Mà ai lại hẹn đối tượng xã giao uống cà phê vào đúng giờ cơm chứ?

Mang theo một bụng thắc mắc, tôi tới CBD, đến cửa hàng Starbucks mà tôi đã nhận được định vị sáng.

Thôi thì Starbucks thì Starbucks, biết đâu Starbucks ở Quốc Mậu ngon hơn Starbucks ngoài Đại Sơn Tử, chỗ tôi ở ngoài Ngũ Hoàn.

Kết quả là khi tôi bước vào, chỉ có mỗi Tiểu Xuân ngồi bên trong.

Hôm nay cô ấy đặc biệt xinh đẹp — tạo khối! sáng! còn làm tóc !

Bạn cô ấy thì phải gần nửa tiếng sau mới chậm rãi xuất hiện.

Ngũ quan phẳng, tóc thưa, mặc một chiếc áo phông trắng bình thường quần jean cũng bình thường.

Tuy không đến mức xấu, nhưng so với gì Tiểu Xuân miêu tả qua điện thoại thì đúng là như hai người khác nhau.

Khi anh đưa tay ra định tay tôi, tôi còn thấy thứ khiến mình khó chịu hơn

Trên tay phải… là một chiếc… móng tay… dài ngoằng… vàng khè…

Lúc tay, cái móng dài đó quẹt vào lòng bàn tay tôi, lập tức khiến bộ lông tơ trên người dựng đứng!

Khóe miệng tôi không nhịn được mà giật nhẹ một cái.

“Xin chào, tôi là Hạc.”

Giọng thì khá trầm ấm, nhưng chỉ cần nghĩ tới cái móng tay dài trên đó là tôi lại thấy buồn nôn.

Trong lúc chuyện, Tiểu Xuân trẻ trung xinh đẹp thỉnh thoảng lại dựa vào “Hạc ca ca” này, đùa giỡn tình tứ.

Tôi ngồi đối diện mà thấy cả người gượng gạo.

Không chỉ Tiểu Xuân thân mật, Hạc cũng không kém phần, thỉnh thoảng còn dùng tay xoa xoa chỗ mỡ mềm ở eo cô ấy, ôm đút cà phê uống.

Xong cà phê, Hạc cầm nĩa, xiên một miếng bánh nhỏ đưa miệng Tiểu Xuân.

“Ca ca, em đang giảm cân.”

“Không sao, ăn một miếng thôi.”

Tôi thấy trên móng tay dài của anh còn dính chút kem tươi, lập tức muốn ói.

Vội vàng uống một ngụm nước lọc để xoa dịu giác ngấy ngán trong lòng.

Nhân lúc hai người đang tình ý mặn nồng, tôi lấy điện thoại tra thử lý do tại sao có người để móng tay dài.

Ban đầu tôi còn ngây thơ nghĩ là để ngoáy tai, ai ngờ tìm ra thì hóa ra là mê tín??

Gì mà nếu thấp hơn đốt đầu tiên của áp bên cạnh thì người đó sẽ khó tụ tài.

Hơn , không chỉ mình tôi, mà rất nhiều người cũng thấy cái “combo” móng tay này nhờn kém sang.

Anh đã công dùng một cái móng tay để phá hủy bộ ấn tượng ban đầu của tôi mình.

4.

Hạc ra ngoài nghe điện thoại.

Tiểu Xuân lưu luyến dõi mắt nhìn theo bóng anh rời .

Biểu trên mặt tôi cuối cùng cũng không giữ nổi , nụ cười lịch sự biến : “Are nima you kidding me?”

Tiểu Xuân đang chìm trong tình cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường của tôi, lo lắng hỏi han:

“Có phải dạo này cậu tăng ca mệt quá không?”

“……”

Nhưng chưa đợi tôi trả lời, Tiểu Xuân đã vội vàng tiếp tục chia sẻ chuyện của hai người họ.

“Hạc ca ca thế nào?”

“Hử? Cũng… được lắm.”

“Đúng không! Anh ấy đối xử với tớ siêu tốt, cậu xem này.”

rồi Tiểu Xuân mở nhật ký trò chuyện WeChat.

“Không ngờ đúng không, anh nhà tớ còn có đáng thế này.”

“Ừ… cũng đáng lắm…”

Rồi trong đầu tôi hiện cảnh Hạc cong tay “đáng ” của mình, gửi tin nhắn Tiểu Xuân…

5.

Cuối cùng cũng không móng tay … à không, Hạc ca ca , Tiểu Xuân đầu kể chiếc LV của cô ấy.

“Cái này đúng là túi phúc của tớ!”

xong, Tiểu Xuân còn giơ túi cạnh mặt tạo dáng, rồi vui vẻ đưa tôi.

“Cậu cũng thử hít tí vận may của tớ !”

Khi tôi cầm chiếc LV trên tay, lại thấy có gì đó không ổn.

đường nổi trên lớp da monogram này đặc biệt đều đặn.

Không đúng… lẽ ra nó phải bất quy tắc mới đúng.

Còn nếu đều tăm tắp thế này thì… là hàng giả rồi.

Chiếc túi này… chẳng lẽ…

Là hàng nhái cấp?

Hay là loại nhái “phiên bản tiết kiệm” giá chưa tới một nghìn tệ là được?

Nhưng Tiểu Xuân bên kia thì vẫn vui vẻ chìm trong niềm hạnh phúc, còn nhướng mày hỏi tôi: “Có phải hời lắm đúng không?”

Lúc này tôi chắc chắn không buột miệng thật, đành phụ họa: “Ừ, đúng thế.”

Nhưng rốt cuộc đây là tình huống gì?

Là bạn Tiểu Xuân bị lừa, vô tình phải hàng giả?

Hay là anh này biết rõ là hàng giả mà vẫn ?

Chỉ một chiếc túi giả thôi, đã khiến tôi lập tức nảy sinh “hứng thú” với bạn cô ấy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương