Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
Nửa tiếng sau, buổi gặp gỡ thần kỳ này cũng kết thúc.
Kết quả là lúc chia tay, Lương Hạc đề nghị tiễn tôi về nhà, vì tôi là “người bạn đầu tiên của Tiểu Xuân mà anh ta quen biết”.
Tôi từ chối hết lần này tới lần khác mà không thoát được, Tiểu Xuân còn tưởng tôi ngại làm phiền nhiệt tình nói: “Đi, đi, để bọn tôi tiễn.”
Thế là tôi ngồi lên xe bạn trai của bạn thân.
lên xe, Lương Hạc đã thêm tôi vào bạn bè WeChat.
“, gửi địa chỉ cho anh.”
đường đưa tôi về nhà, Lương Hạc nắm tay Tiểu Xuân, còn thỉnh thoảng xoa đầu cô .
Nhìn hai người lái xe mà mười ngón đan chặt vào nhau, tôi chợt nhớ tới nói kinh điển của Quách Phú Thành: “Lái xe thế này chạy chậm thôi.”
Ban đầu tôi còn tìm cách nói cho Tiểu Xuân biết chuyện cái giả.
Nhưng cảnh tượng này lại đang nhắc tôi rằng: “ là giả, nhưng tình yêu là thật!”
Thôi kệ!
Mặc xác đi, chỉ cần Tiểu Xuân hạnh phúc là được.
Người ta nói, nhất phải tin vào trực giác!
Nếu bạn cảm ai có vấn đề, thường là họ thật sự có vấn đề.
Quả nhiên, bạn trai “từ trời rơi xuống” của bạn thân không làm tôi thất vọng.
Tôi về đến nhà, Lương Hạc đã gửi tin nhắn WeChat cho tôi.
Sau lưng bạn mà còn nhắn tin riêng cho bạn của bạn mình, rõ ràng là vượt giới hạn .
Tôi không trả lời, kết quả là hôm sau…
Lương Hạc lại nhắn tin cho tôi.
Tôi thật sự muốn ói!
Mẹ kiếp, tôi đã biết ngay là anh không phải loại tử tế mà!
WeChat, anh ta dựng nguyên một hình tượng “soái ca ôn nhu, yên bình” nhưng gặp ngoài đời hóa thành cả một mỏ dầu.
Hơn nữa, chỉ nhìn vào WeChat chẳng sơ hở , nhưng nghĩ kỹ lại, làm có ông chủ lớn nào suốt ngày đăng mấy thứ ?
Bình thường, WeChat của sếp toàn nhàm chán máy repost thông báo ty thôi.
Điều khiến tôi cứ nghĩ mãi không quên, chính là cái giả mà Tiểu Xuân mua.
Trực giác của tôi mách bảo, cái chính là do Lương Hạc cố ý bán cho Tiểu Xuân.
Nhưng chuyện phức tạp , tôi phải nói Tiểu Xuân thế nào ?
7.
Sau , Lương Hạc lại quấy rầy tôi thêm mấy lần.
Nào là “Anh đến nhà đón em nhé”, “Cứ đến nửa đêm là lại nghĩ đến em”…
Tôi thẳng tay chặn luôn.
Thế mà nửa tháng sau, vào lúc bốn giờ sáng, Tiểu Xuân lại khóc chửi bới gõ cửa nhà tôi ầm ầm.
Cửa mở, chữ “cậu” trong “Sao cậu lại tới ” của tôi còn chưa kịp nói hết, cô đã giơ điện lên suýt đập vào tôi.
“Cậu nói xem, là chuyện ?”
màn hình điện là ảnh chụp màn hình đoạn chat giữa tôi và Lương Hạc.
Nhưng chỉ có mấy :
“Em anh thế nào?”
“Cũng được.”
“, em cũng không tệ.”
“Lần sau anh dẫn em đến trung tâm thương mại ăn tiệc lớn.”
“Được, cảm ơn.”
Tiểu Xuân liền cho rằng tôi và “Anh Hạc” của cô có gian tình.
Tôi cứ tưởng Tiểu Xuân lục điện Lương Hạc đoạn chat, ai ngờ hoàn toàn không phải — mà là Lương Hạc cố tình gửi cho cô .
Mẹ kiếp, cái thằng khốn này.
8.
Bọn họ chia tay .
Chia tay cực kỳ khó chịu.
Kết quả là mấy ngày liền Lương Hạc không trả lời, Tiểu Xuân chỉ có tiếp tục truy hỏi, mong có được trả lời.
Xem xong, tôi tức đến mức ném thẳng điện xuống bàn trà.
“Thằng khốn Lương Hạc này!!”
Mở miệng ra là bận, trả lời toàn “Ừ”, “À”, “Được”.
Trước chẳng phải là “Bảo bối, anh nhớ em”, “Bảo bối, nhớ ăn sáng nhé” sao?
Chỉ cần anh dám đối phụ nữ nói một “Chúng ta chia tay đi”, tôi còn nể anh là một thằng đàn ông.
Chơi cái trò bạo lực lạnh lùng này, đúng là hèn đến mức không hèn hơn.
Tiểu Xuân ngạc nhiên nhìn tôi đang giận tím .
“Sao cậu lại mắng anh ? Chẳng phải cậu thích Hạc ca ca à?”
“Tôi thích anh ta? Cậu mù à? Cái sự thông minh của cậu đi đâu hết ?”
“Là anh … là anh nói tớ, anh thích kiểu con độc lập cậu hơn, tớ quá bám dính.”
Sau Lương Hạc gửi xong ảnh chụp màn hình, Tiểu Xuân vốn còn ổn tâm trạng, lập tức rơi vào bẫy, cảm xúc bùng nổ.
9.
Tiếng khóc của Tiểu Xuân vang lên, cô chạy tới khu nhà của Lương Hạc.
Hẹn hò một tháng mà Tiểu Xuân không biết Lương Hạc ở căn nào, chỉ có đứng đợi ở cổng khu chung cư.
Cuối cùng, đến tận 12 giờ đêm, Lương Hạc mới xuất hiện.
tay xách một bia cùng một đống đồ ăn vặt sặc sỡ, đi huýt sáo, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Nhưng Tiểu Xuân, sắc anh ta lập tức sầm xuống. Chưa đợi cô mở miệng, Lương Hạc đã giành quyền tấn trước.
“Cô bám tôi đến bao giờ?”
“Không phải anh bận sao? Sao có thời gian uống bia?”
Lương Hạc hoàn toàn không có kiên nhẫn nghe Tiểu Xuân nói, bước qua cô để vào khu nhà.
“Anh đừng đi! Tại sao không nghe máy của tôi? Anh đúng là đồ lừa đảo! Tôi sẽ báo an!”
Tiểu Xuân không đạt mục đích sẽ không chịu bỏ cuộc, Lương Hạc lập tức tung đòn sát thủ.
“Tôi lừa cô chỗ nào? Chẳng phải cô đến tôi cũng vì tiền của tôi sao? Cô dám nói không phải vì chiếc BMW và việc tôi có đưa cô đến năm sao mới chịu ngủ tôi à?”
Tiểu Xuân bị hỏi đến cứng họng, chỉ có khóc nức nở.
“Không ngờ anh lại nghĩ về tôi … Thế chúng ta chia tay đi… hu hu hu…”
“Được.”
Cứ thế, Lương Hạc nhẹ nhàng mà chia tay được Tiểu Xuân.
10.
Điều kiện kinh tế của Lương Hạc đúng là một trong những lý do lúc Tiểu Xuân chọn anh ta.
Cho bị hỏi , cô mới cứng họng không nói được .
Nhưng, trong suốt một tháng quen nhau, Tiểu Xuân chưa từng tiêu của Lương Hạc một xu nào, nhiều còn chính cô bỏ tiền .
Bao gồm cả chuyện thuê phòng.
Tôi mở điện của Tiểu Xuân ra, suýt nữa bị cô ngốc này làm cho tức chết.
“Phòng nghỉ theo giờ XX của quý đã đặt thành , vui lòng mang theo chứng minh nhân dân………………”
“Phòng giường lớn XXX của quý đã đặt thành , vui lòng mang theo chứng minh nhân dân………………”
Đúng là “ngàn dặm đưa…” cái luôn.
Đã còn đặt sẵn cho hắn.
Tôi hoàn toàn có tưởng tượng ra bộ của Lương Hạc sau lừa được cô, nhất là kiểu cười nhạo đời này còn loại con ngốc thế này.
“Anh ta lúc nào cũng rất bận, nói ở nhà không tiện, bố mẹ thỉnh thoảng sẽ đến, đều là bảo em đặt sẵn, anh ta đến tìm em…”
“Cậu…”
Tôi đá văng cái gối ôm dưới đất, một tay xoa thái dương.
“Có phải là may mắn của tớ bị quá nhiều người chạm vào, chia hết phúc khí hắn mới đối xử cậu không?”
Cái ????
Ý cậu là, cậu chia tay cũng có phần lỗi của tớ à? Vì tớ cũng đã chạm vào nó?