Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mùng một tết, mẹ tôi con của bà sẽ đến chúc Tết.
Nhìn người đang trong phòng khách chính là bạn tôi, tôi tức hóa đá.
Mẹ tôi thúc giục: “Còn không mau anh ?”
Sắc mặt tôi khẽ thay đổi, nghiến răng nghiến lợi ép ra mấy chữ: “Chào anh … năm vui !”
1
Mùng Một Tết, mẹ tôi lôi tôi ra khỏi chăn, trong miệng không ngừng nhắc nhở rằng con của bà ấy sắp đến chúc Tết, dặn tôi ăn mặc tử tế, đừng bà ấy mất mặt.
Tôi ôm chăn, mơ mơ màng màng nghĩ, từ đâu lại lòi ra một đứa con ?
lại vô thức thiếp .
Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang rầm rầm, tôi lò dò bước ra ngoài với bộ , đầu tóc rối bù như tổ quạ.
Vươn vai một cái, mắt lơ đãng liếc về bóng dáng quen thuộc đang trên ghế sofa.
Người đó nghe thấy tiếng động chậm rãi quay đầu lại.
Tôi ngay tức hóa đá.
Mẹ tôi nhìn tôi về phía đầy ghét bỏ: “ lại ăn mặc thế mà bước ra ngoài?”
Bà ấy còn tới kéo vạt áo hình Peppa Pig của tôi: “Đứng ngây ra đó ? Còn không mau anh ?”
Sắc mặt tôi thoáng biến đổi, nghiến răng nghiến lợi ép ra mấy chữ: “Chào anh … năm vui !”
Lục Kỳ Bạch tựa lưng hờ hững ghế sofa, mắt mang theo thích thú nhìn tôi chằm chằm: “Năm vui … gái.”
Anh ấy còn cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối.
2
Tôi trốn về phòng, nhìn mình trong gương, khóe miệng giật giật một cái, trong sụp đổ hoàn toàn.
Trước mặt Lục Kỳ Bạch, tôi lúc nào ăn mặc chỉn chu, trang điểm xinh đẹp. có cảnh đầu bù tóc rối như bây giờ, lại còn mặc bộ trẻ con đến mức .
Lần tốt , hình tượng hoàn hảo trong mắt anh ấy coi như tan thành mây khói.
Dù Lục Kỳ Bạch đã thấy bộ dạng thật của tôi, trang điểm hay không chẳng quan trọng nữa.
Vò đã mẻ không sợ rơi, tôi rửa mặt qua loa, không thèm trang điểm, thay một bộ thể thao trắng bước ra ngoài.
Tôi phịch xuống ghế đối diện anh ấy, mặt vô cảm tự rót trà uống, coi anh ấy như người vô hình!
mắt Lục Kỳ Bạch rời khỏi điện thoại, dừng lại trên người tôi, khóe môi hơi nhếch : “ lại .”
Tôi giả vờ như không nghe thấy, lấy điện thoại di động ra mở game.
“Đào Mạn Mạn, lại .” Giọng Lục Kỳ Bạch vẫn nhàn nhạt thêm một lần nữa.
Tôi vẫn án binh bất động. Tôi không tin Lục Kỳ Bạch dám tôi ngay trước mặt bố mẹ tôi!
Lục Kỳ Bạch đột nhiên bật cười khẽ, giọng điệu lười biếng nhưng rõ ràng: “Đại thư, có cần anh mời qua không?”
Tôi trừng mắt liếc nhìn anh ấy một cái, không tình nguyện mà dịch qua.
Vừa xuống, eo tôi tức bị Lục Kỳ Bạch kéo lại, ôm chặt hôn.
Tôi mở to mắt, hai tay nhỏ bé đ.ấ.m n.g.ự.c anh ấy, giọng bất mãn : “Lục Kỳ Bạch, bố mẹ còn ở trong bếp đấy!”
[ – .]
Lục Kỳ Bạch chỉ muốn hôn một cái để giải tỏa nỗi nhớ nhung mà thôi.
Anh ấy rời khỏi môi tôi, tựa đầu vai tôi, khẽ cười: “Đại thư dậy mà khí thế vẫn lớn quá nhỉ?”
Tôi mặt không cảm xúc đẩy anh ấy ra: “Hôm nay, anh nhất định phải một lời giải thích hợp lý!”
Tôi đợi một lúc mà không thấy Lục Kỳ Bạch trả lời, nhíu mày quay đầu nhìn anh ấy.
Lục Kỳ Bạch lười biếng tựa sofa, mắt sáng rực, mang theo ý cười mà nhìn tôi.
“Anh, anh nhìn chứ?” Tôi không được tự nhiên quay mặt , trong không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ trước và sau khi trang điểm tôi khác xa nhau đến vậy ?
Lục Kỳ Bạch đột nhiên vươn tay ra, xoa nhẹ đầu mấy vài cái, búi tóc vốn lỏng lẻo tức bung xuống.
Khóe miệng anh ấy vẫn giữ nụ cười, giọng dịu dàng, cưng chiều: “Anh đang nhìn cô bạn gái đáng yêu của anh.”
“Cứ tưởng lúc trang điểm là đẹp nhất, không ngờ mặt mộc là đẹp nhất.”
Lần đầu tiên nghe được Lục Kỳ Bạch khen mình, hơn nữa còn không chê bai mặt mộc của tôi, trong tôi vui sướng như muốn bay .
“Thật không?” Tôi tức bổ nhào anh ấy, ngẩng đầu , đôi mắt sáng rực nhìn anh ấy.
Lục Kỳ Bạch bị dáng đáng yêu của bạn gái mình tim mềm nhũn, đến mức muốn ghì tôi mà hôn, nhưng nghĩ đến là nhà tôi, anh ấy chỉ có thể dịu dàng cười:
“ xem, ngốc.”
3
“Đào Mạn Mạn, ra phụ mẹ bưng ăn!”
Mẹ tôi đột nhiên hét lớn một tiếng từ trong phòng bếp, tôi giật mình bật dậy theo phản xạ.
Lục Kỳ Bạch cười đến mức không nhịn nổi, tôi trừng mắt lườm anh ấy một cái miễn cưỡng phòng bếp bưng ăn.
Trong suốt bữa ăn, mẹ tôi cứ như thể coi Lục Kỳ Bạch là con ruột vậy, hết quan tâm hỏi han lại ân cần gắp thức ăn anh ấy.
Tôi nhìn bát cơm trước mặt Lục Kỳ Bạch chất thành ngọn núi cao bằng mắt đầy ai oán, trong chua xót ghen tị vô cùng.
“ Bạch, trước kia lúc ở trường học, Mạn Mạn có phiền con không?” Mẹ tôi hỏi.
“Không đâu mẹ, Mạn Mạn rất ngoan ngoãn.” Lục Kỳ Bạch chững chạc đàng hoàng trả lời.
Tôi tức đặt đũa xuống, nhấn mạnh: “ là mẹ của , không phải mẹ anh!”
Lục Kỳ Bạch nhướng mày, cười nhạt: “Mẹ không phải là mẹ anh ?”
Câu của Lục Kỳ Bạch nghe có ẩn ý mập mờ, tôi tức hiểu ra hàm ý bên trong của anh ấy, vành tai đỏ bừng ngay tức khắc.
Mẹ tôi tức giận vỗ đầu tôi một cái: “Cái con bé ăn kiểu thế? Bạch là con của mẹ, nó không thích mẹ là mẹ , muốn mẹ là mẹ thì nào? Con có ý kiến à?”
Tôi đưa mắt cầu cứu quay sang nhìn bố tôi.
Ông ấy chỉ nhún vai, tỏ ý bất lực.
Tôi bĩu môi: “Con còn chẳng biết mẹ có một đứa con còn thân hơn cả con gái ruột cơ đấy.”
Mẹ tôi cười khẩy: “Ồ, vậy không biết là ai hồi nhỏ suốt ngày chạy theo Bạch, miệng cứ anh ơi, anh ơi mãi không thôi?
“ con chẳng nhớ hết vậy?”
“Cái đầu chỉ toàn ăn với như con mà đòi nhớ à?”
Hừ! Câu mà được ? Mẹ có còn là mẹ ruột của con không ?