Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Mẹ tôi vừa lấy bao ra đưa cho Lục Kỳ Bạch, tôi tức giận lấy rồi chạy thẳng về .
“Con bé này…”
“Không sao đâu mẹ, cứ đưa cho .”
“Không được, con chờ chút, mẹ sẽ chuẩn cho con to hơn.”
Mẹ tôi quay vào , một lúc sau cầm ra một bao căng phồng rồi nhét vào tay Lục Kỳ Bạch:
“Cầm lấy, là tấm lòng của mẹ.”
“Cảm ơn mẹ.” Lục Kỳ Bạch mỉm cười.
Không bao lâu sau, có hàng chúc Tết.
Mẹ tôi sợ con nuôi mình buồn chán, liền vỗ vai anh ta: “Tiểu Bạch, con vào chơi với , mẹ tiếp khách.”
“Vâng, mẹ.”
Lục Kỳ Bạch cất điện thoại, thẳng tôi.
Ngón tay thon dài, trắng nõn của anh ấy gõ cửa vài một cách hờ hững.
“Vào , cửa không khóa.”
Từ bên cánh cửa vàng lên một giọng nữ.
Lục Kỳ Bạch đẩy cửa vào, thuận tay khóa lại.
Chờ mãi không nghe động tĩnh , tôi quay đầu lại.
Lục Kỳ Bạch tựa vào kệ sách, tay lật một quyển sách nào đó.
Tôi ngồi bật dậy, nheo nhìn chằm chằm vào anh ấy: “ đúng lúc lắm, giải thích , chuyện này là sao?”
Lục Kỳ Bạch lười biếng ngước lên, khóe môi cong nhẹ:
“Đại tiểu thư, em nghĩ anh sẽ giúp một sinh viên mới hành lý? Sẽ luôn xuất hiện đúng lúc khi em gặp nguy hiểm sao?”
Tôi bĩu môi, với tính công tử kiêu ngạo của Lục Kỳ Bạch, bình thường toàn là người khác phải hầu hạ anh ấy. Đời nào anh ấy lại vô duyên vô cớ giúp một chứ?
“ là mẹ em nhờ anh chăm sóc em, cho nên anh mới đối xử tốt với em như sao?”
Lục Kỳ Bạch đặt sách về chỗ cũ, về phía tôi, cúi người , khiến tôi hơi ngả người ra sau.
Bốn nhìn nhau, Lục Kỳ Bạch bật cười khẽ:
“Căng thẳng ? là em, anh lại không thể ăn thịt em được.”
Tôi trừng liếc nhìn anh ấy một , móng tay đỏ sẫm đẩy mạnh vào n.g.ự.c anh ấy.
Một bao rơi từ trên người Lục Kỳ Bạch.
“Mẹ em đưa cho anh à?” Tôi rút từ bên ra một xấp tiền đỏ chói, ánh lập tức đầy ai oán nhìn anh ấy.
“Mẹ em đúng là thiên vị! Bao cho con nuôi nhét đầy như , bao cho con ruột chỉ có đúng một tờ một trăm!”
Lục Kỳ Bạch bất ngờ ôm chặt eo tôi, tôi vào người anh ta, tôi ép phải ngước đầu lên nhìn anh ấy.
Anh ấy nhếch môi:
“Của anh không phải cũng là của em sao? Ban đầu là vì mẹ em nhờ anh chăm sóc em nhưng sau này là vì anh muốn chăm sóc vợ tương lai của mình.”
[ – .]
Tôi quàng tay lên cổ anh ấy, đôi long lanh cong cong nhìn anh ấy: “Chà, hóa ra đường đường Lục đại thiếu gia tính toán từ lâu rồi nhỉ?”
Lục Kỳ Bạch cúi hôn tôi một , cưng chiều cười nhẹ vào bên tai tôi: “Mẹ anh từng dạy anh, người mình thích phải nhanh chóng đem về , nếu không người khác cướp mất, chỉ có thể khóc mà thôi.”
“ anh thích em ở điểm nào?”
“Ngốc nghếch, hậu đậu, mù đường. Anh thích em thế mà em không nhận ra, lại tưởng anh muốn tán tỉnh cùng của em, ngốc nghếch đẩy cả WeChat của ấy cho anh.”
Tôi khóe miệng: “Anh có bệnh à? Sao lại thích toàn khuyết điểm của em ?”
Tôi tức giận giơ tay định túm lấy tóc anh ấy nhưng ai ngờ tên này lại đột nhiên buông tay ra, tôi mất đà, ngã thẳng giường!
Ngoài cửa đột nhiên vang lên sột soạt của chìa khóa tra vào ổ.
khoảnh khắc cửa mở, tôi hoảng loạn tay Lục Kỳ Bạch, nhét anh ấy vào chăn.
Người bước vào là một , ăn mặc lòe loẹt, khoanh tay dựa vào cửa.
Tôi tức giận trừng nhìn ta: “Bạch Thúc! Không biết gõ cửa à? Muốn đánh hả?”
“Ô hô, sao tức giận dữ ? Chẳng lẽ chị đang giấu đàn ông sao?”
Tôi hừ lạnh:
“Giấu đàn ông liên quan em? Cút ra ngoài, đóng cửa lại”
Tôi cáu kỉnh quát, tim đập thình thịch, có cảm giác như đang bắt gian tại trận.
5
Khi trở nên yên tĩnh lại, Lục Kỳ Bạch mặt đen sì chui ra khỏi chăn, anh ấy đường đường là đại thiếu gia Lục, bao giờ chật vật thế này đâu.
Tôi đưa tay vuốt mấy sợi tóc dựng ngược trên đầu anh ấy, cười gượng: “Tình huống khẩn cấp, em cũng bất đắc dĩ thôi mà.”
Lục Kỳ Bạch tôi vào lòng, nghiến răng nghiến lợi: “Anh mức không thể gặp người khác như thế à?”
Tôi giả vờ ho khan mấy tiếng: “Bây giờ em đưa anh ra gặp người luôn .”
khách vô cùng náo nhiệt, các dì chú bác đều có mặt.
Tôi Lục Kỳ Bạch ngồi một góc trên sofa.
Vừa mới yên vị, dì cả của tôi cười rạng rỡ bước tới: “ , là của cháu à?”
Tôi vừa định mở miệng nói phải nghe thấy giọng mẹ tôi oang oang, người chưa thấy đâu nhưng tiếng vang khắp :
“Nói linh tinh đấy! là con bảo bối của tôi!”
Khóe môi tôi .
Lần này tốt rồi, tôi bỗng dưng biến thành anh không cùng huyết thống.
“Tiểu Bạch, là dì cả.” Mẹ tôi nhiệt tình tay Lục Kỳ Bạch, hận không thể giới thiệu anh ta với tất cả bè hàng .
Lục Kỳ Bạch nhẹ nhàng mỉm cười: “Chào dì cả, cháu là Lục Kỳ Bạch.”
Dì cả nhìn thấy đẹp cười không giữ quy củ không khép được miệng, có chưa, nói con dì ấy rất xinh đẹp, có muốn cân nhắc làm quen không.
Lục Kỳ Bạch liếc nhìn sang tôi, nhướng mày cười nhẹ: “Dì cả, cháu có vị hôn thê rồi.”
Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng, tôi trở thành vị hôn thê của anh ấy khi nào , sao tôi không biết hết?
Tại sao tôi không biết hết?
Dì cả có chút thất vọng nhưng không quên kín đáo dúi cho Lục Kỳ Bạch một bao thật to.