Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VaOAtHI0L
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Từng tốp hàng lần lượt đến nhét bao lì xì, tôi mặt dày đứng chắn trước Lục Kỳ Bạch, nhanh nhảu giơ tay nhận giúp:
“Đưa đây, đưa đây, anh trai của cháu da mặt mỏng hay ngại ngùng lắm, để cháu nhận giúp anh ấy!”
mấy chốc, tay tôi đã đầy phong bao lì xì của hàng đưa cho Lục Kỳ Bạch nhưng có lấy một là của tôi.
Tôi đen mặt, nhét tất cả túi mình, vừa quay đã đối diện ánh đầy ẩn ý của anh ta.
Chỉ thấy anh ấy nhếch môi, không tiếng động nói: “Gọi anh trai thêm lần nữa nghe xem .”
Mặt tôi đỏ bừng, lặng lẽ ngồi sát lại bên anh ấy.
Xung quanh vẫn náo nhiệt, tôi len lén nắm lấy tay anh ấy, nhân lúc không ai chú ý, ghé sát tai anh ấy, nói thật nhanh: “Anh trai.”
Tai Lục Kỳ Bạch đỏ ửng.
Nhân lúc mọi còn đang mải trò chuyện, tôi lén kéo Lục Kỳ Bạch rời . Dù gì lì xì lấy đủ , cần tiếp tục ứng phó hàng nữa.
Vừa chạm tay nắm cửa, đã bị mẹ tôi túm lại:
“Hai đứa lén lút gì thế? Không còn tưởng trốn yêu đương đấy.”
tôi sáng , lấy cánh tay mẹ: “Nếu con nói đúng là ạ?”
Mẹ tôi liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, bĩu môi ghét bỏ:
“Chỉ dựa con á? Ngoài nhan sắc ra có gì, Tiểu Bạch thèm để đến con chắc?”
Lời tôi không vui chút : “Lỡ như anh ấy lại thích nhan sắc của con ?”
Mẹ tôi bình thản đáp: “Con gái à, Tết nhất mà mơ mộng giữa ban ngày là không tốt đâu, mau tỉnh lại .”
Lục Kỳ Bạch không nhịn được bật cười.
Tôi cơn giận bước tới, giật mạnh cà vạt của Lục Kỳ Bạch, kéo xuống hôn môi anh ấy.
Mẹ tôi đứng hình.
À không, là toàn bộ các hàng phòng khách đều câm nín.
Tôi xấu hổ, vừa buông tay ra đã quay đầu chạy.
Lục Kỳ Bạch nhanh tay kéo tôi lại, kéo mạnh một khiến tôi ngã thẳng lòng anh ấy.
“Mẹ, Mạn Mạn là bạn gái con. ta nói con rể là nửa con trai, bây giờ con chính thức thành con trai mẹ nhé.”
Dứt lời, không đợi mẹ tôi kịp phản ứng, anh ấy đã khoác vai tôi rời khỏi nhà.
7
Tôi ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên xe của Lục Kỳ Bạch, còn anh ấy cảm thấy buồn cười.
“Em đang lo lắng gì thế? Phù sa không chảy ra ruộng ngoài, thế rất tốt ?”
Tôi trừng liếc anh ấy một : “Anh gì! Nếu mẹ em em dụ dỗ con trai nuôi bảo bối của bà, chắc chắn bà sẽ xé xác em mất!”
Lục Kỳ Bạch bình thản lái xe: “Có anh ở đây, mẹ chúng ta sẽ không gì em đâu.”
Tôi cúi gằm mặt, chỉ có thể chấp nhận số phận.
“Bây giờ anh đưa em đâu?”
“Nhà anh.”
“Nhà anh?” Tôi ngồi thẳng dậy: “Bộ dạng em thế mà đến nhà anh có ổn không?”
[ – .]
Lục Kỳ Bạch liếc nhìn tôi, ánh ý cười nhàn nhạt:
“Nếu em không như thế , anh còn không hóa ra mặt mộc của em lại đáng yêu đến .”
“Dẻo miệng quá đấy.” Tôi miệng nói như nhưng lòng lại ngọt như rót mật.
Đến nhà Lục, nhìn căn biệt thự sang trọng, tôi run rẩy đến mức xuống xe không vững.
Tôi lấy cánh tay Lục Kỳ Bạch, ngẩng đầu nhìn anh ấy, thắc mắc: “Nhà anh giàu như , lại có quan hệ nhà em được?”
Lục Kỳ Bạch tự nhiên lấy eo tôi, một tay vuốt nhẹ mái tóc xoăn dài của tôi: “Mẹ em và mẹ anh là bạn cùng lớp, từ nhỏ cùng nhau lớn .”
“ tại em không có chút ấn tượng về anh cả?”
“Mỗi lần anh đến chúc Tết, mẹ em đều nói em còn đang ngủ. Bình thường anh không chủ động qua nhà em, nên không gặp nhau rất bình thường ?”
“ thôi, vị hôn thê, gặp mẹ chồng .”
8
Chúng tôi còn chưa kịp nhà, một bóng dáng diễm lệ đã lao tới chầm lấy Lục Kỳ Bạch, đẩy thẳng tôi sang một bên.
“Kỳ Bạch, em nhớ anh lắm!”
Lục Kỳ Bạch mặt lạnh như băng, gỡ phụ nữ kia ra, giọng nói lạnh lùng:
“Tôi đã nói đừng chạm tôi. Lư Hân Duyệt, nếu còn như nữa cút ra khỏi nhà tôi.”
Mấy ngày trước, Lư Hân Duyệt mặt dày nói muốn đến ở cùng mẹ Lục để đón Tết, dọn đến đây ở mấy ngày.
Lư Hân Duyệt là con gái của chiến hữu Lục Kỳ Bạch, vì mẹ Lục đều rất yêu quý ta, quả thực là đối xử ta như con gái ruột.
Lục Kỳ Bạch tránh khỏi ta, nắm lấy tay tôi, dắt tôi nhà.
Tôi không nói gì nhưng lòng rất khó chịu, bạn trai mình bị phụ nữ khác ngay trước mặt mình, ai mà vui vẻ được.
“Khoan đã, Kỳ Bạch, anh có đó đang gì không?”
Lư Hân Duyệt giày cao gót, dáng vẻ kiêu ngạo, đứng trước mặt Lục Kỳ Bạch.
“Bên á? Đang bàn chuyện hôn sự của chúng ta đấy.”
Tôi giật b.ắ.n , có chút không thể tin nổi.
Lục Kỳ Bạch thậm chí không thèm nhìn ta, chỉ cúi đầu, giọng ôn hòa nói tôi: “Đừng nghe ta nói nhảm, chúng ta thôi.”
So không khí náo nhiệt ở nhà Đào, phòng khách nhà Lục lại lạnh lẽo hơn nhiều.
mẹ hai bên mỗi ngồi một góc trên ghế sofa, không khí ngột ngạt.
Tôi vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y Lục Kỳ Bạch, sắc mặt không mấy dễ chịu.
Còn Lục Kỳ Bạch, gương mặt đã đen như đ.í.t nồi.
Mẹ Lục nhìn thấy con trai trở về, vui vẻ chạy tới nhưng khi nhìn thấy tôi, cơ thể hơi khựng lại, sau đó mới kịp phản ứng:
“Mạn Mạn, con đến nhà dì Hứa không gọi điện thoại báo trước một tiếng? Dì Hứa còn chuẩn bị món con thích ăn nữa chứ.”
Tôi không đáp, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Kỳ Bạch, hỏi: “Anh là con trai của dì Hứa ?”
Ánh Lục Kỳ Bạch dịu dàng nhìn sang tôi, khóe môi khẽ nhếch: “Cuối cùng nhớ ra à?”
Khóe miệng tôi giật giật, bây giờ thật sự nhớ ra , khi còn nhỏ, tôi lòng một cậu bé đẹp trai, suốt ngày lẽo đẽo theo sau đuôi nhỏ, còn gào thét sau lớn nhất định gả cho anh ấy.
Không ngờ cậu bé đó chính là Lục Kỳ Bạch, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!