Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đến biệt thự, tôi riêng tư nhắn tin cho Trợ lý Vương, bảo anh ấy giả vờ không quen tôi.
không tiết lộ chuyện tôi là chim hoàng yến của Tạ Yến Trì.
Trợ lý Vương thương hại liếc Tạ Yến Trì một cái, gật đầu, toát mồ hôi hột chuồn đi.
Tôi nghênh ngang bước biệt thự.
Dì Trương cắt tỉa hoa trong sân thấy tôi vui vẻ chạy về phía tôi.
Dì lén sắc mặt Tạ Yến Trì, cực kỳ nhỏ giọng hỏi:
“Cô Nhan, cô và Tổng giám đốc Tạ hòa rồi ạ?”
Tôi gật đầu, nhỏ giọng :
“Đúng vậy, anh ấy tai nạn xe hơi nên trí nhớ xáo trộn, cứ nghĩ tôi là vợ người khác, vì vậy nên dì đừng coi những hành động kỳ lạ của chúng tôi là thật, chúng tôi chơi đùa thôi!”
Dì Trương chợt hiểu , gật gù:
“Ôi chao, có là cái kiểu giới trẻ bây giờ chơi, gọi là ‘play’ đúng không ạ?”
Tôi gật đầu: “Dì Trương thông minh quá!”
Quay đầu Tạ Yến Trì ngây thơ chẳng biết gì.
Tôi lộ nụ hiểm ác.
Tôi đi thẳng lên ngủ ở tầng hai, thay váy ngủ.
tôi bước khỏi ngủ, Tạ Yến Trì đứng ở cửa, anh ngẩng đầu tôi, mắt sáng lên một thoáng.
“Chiếc váy đẹp thật đấy, không ngờ quần áo tôi bảo người mua cho em lại giao đến nhanh thế.”
Tôi nhấc vạt váy xoay một vòng, híp mắt :
“Là váy của chim hoàng yến cũ của anh , sao không đẹp ?”
Khuôn mặt vốn lùng của Tạ Yến Trì hoàn toàn cứng đờ.
“Hả?!”
Tôi lập tức lùng :
“Không nỡ cho tôi mặc à?”
Tạ Yến Trì vội vàng lắc đầu.
“Không có.”
Tôi mỉm tiến đến lên môi anh, ánh mắt dõi theo phản ứng của anh, tủm tỉm :
“Không có là tốt rồi.”
“Anh không lên chồng tôi sao?”
“Sao giờ lại thùy mị thế?”
Tai Tạ Yến Trì đỏ bừng, anh quay mặt đi, mí mắt khẽ run lên:
“Vậy… vậy đợi em ly chứ.”
Ngón tay thon dài của tôi chạm yết hầu anh, đầu ngón tay khẽ gõ gõ.
“Anh chắc hẳn nghe phụ nữ mang thai nhu cầu khá lớn, nếu anh không tôi sẽ về tìm ‘lão Vương’ nhà tôi…”
Tôi còn chưa hết câu Tạ Yến Trì với đôi mắt đen thâm trầm bế ngang người, sải bước ngủ, đặt lên chiếc chăn lụa mềm mại.
Anh cúi người tôi.
Ánh mắt sâu thẳm đầy ham , trên mặt có sự hổ thẹn, có sự giằng xé.
từ đầu đến cuối, anh không hề có ý định dừng lại.
Tôi ban đầu chỉ trêu chọc anh một , sau mang thai, hormone quá dễ kích .
Tôi đến mơ mơ màng màng, thế là quên mất việc từ chối.
Anh quan tâm đến bụng tôi, không quá mạnh bạo, lại rất chậm và lâu, khiến tôi lửng lơ khó chịu.
Tôi đỏ mặt, cầu xin anh nhanh lên một , anh lên đầu ngón tay tôi, giọng điệu mang theo sự dụ dỗ:
“Bây giờ em cầu xin ai?”
“…”
Tôi không chịu nổi sự dây dưa, dùng sức đánh một cái.
Anh tăng tốc động tác, mắt càng đỏ hơn.
“Sao lại không ?”
“…”
“Chồ… chồng?”
Tạ Yến Trì khựng lại, hung hăng cắn ngón tay tôi:
“Không nghĩ đến hắn ta lúc , hai người sắp ly rồi .”
…
Tạ Yến Trì sau mất trí nhớ đúng là trơ trẽn ngang ngửa Ngải Lỵ mặc váy của Phẩm Như.
Tôi nhắm mắt lại, vừa tận hưởng vừa đến chết.
Ngày hôm sau, tôi dậy hơi muộn.
tôi thức dậy, phát hiện Tạ Yến Trì lén lút chỉ đạo người dọn quần áo và phụ kiện trong thay đồ của tôi.
Tôi nhíu mày, trừng mắt Tạ Yến Trì.
“Anh động mấy thứ gì?”
Tạ Yến Trì giữ khuôn mặt như băng, hùng hồn :
“Dọn để em để quần áo và túi xách em , còn mấy cái đồ trí ren trong nhà , lát nữa tôi sẽ cho người tháo hết, em gì cứ trí ; cả vườn hoa hướng dương kia có thể nhổ bỏ, để lại cho em trồng hoa em …”
Tôi tức đến mức cả người xoắn ốc bay lên trời, tiện tay là có thể cho nổ tung Tạ Yến Trì.
Đây đều là những thứ tôi , tốn rất nhiều tâm tư để bày trí.
Sau mất trí nhớ, anh vì một người phụ nữ chỉ mới gặp vài lần đòi tháo dỡ hết.
Tức đến đỉnh điểm người ta sẽ bật :
“Sao , đây chẳng đều là những đồ trí anh sao?”
Tạ Yến Trì không nghĩ ngợi :
“Đâu có, anh không …”
Ánh mắt tôi lập tức trở nên nguy hiểm:
“Ồ, hóa là chim hoàng yến cũ của anh à!”
Tạ Yến Trì trước mặt người khác lùng cao ngạo biết sắc mặt một , vội vàng lắc đầu:
“Không không không, là anh .”
Chỉ chờ có câu , tôi thành thạo lục từ thay đồ một bộ vest đen có viền ren ném cho Tạ Yến Trì.
“Anh yêu, em biết ngay anh , mau thay rồi đi đi.”
“Không… , đi mặc trọng.”
“Vest đen phối ren chỗ nào không trọng?”
“…”
Mặt Tạ Yến Trì tanh, chậm rì rì nhận lấy.
Trước đây tôi trí biệt thự, Tạ Yến Trì luôn không vui.
Tôi cố lắm, suýt gãy cả lưng đêm đó mới giữ mấy món ren trí
Sau anh mất trí nhớ, tiềm thức cho rằng đổi người.
Lập tức cho người tháo dỡ.
Mơ đẹp quá!
Dù là người, anh mặc vest viền ren cho tôi.