Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Sau khi Tạ Yến Trì mất nhớ, anh quên mất rằng tôi từng là “chim hoàng yến” của anh, còn chuyển khoản phí chia tay bảo tôi cút đi.

Tôi xoa cái bụng bầu, sướng hớn hở bỏ chạy.

Vừa có tiền, vừa có con lai gen tốt, lại không cần phải hầu hạ ai, cuộc sống này khỏi phải nói sung sướng biết nhiêu.

Nhưng hạnh phúc chưa được lâu, mỗi lần tôi đi khám thai ở viện lại thường xuyên đụng mặt Tạ Yến Trì.

Một lần, hai lần, lần…

Càng gặp nhiều, ánh mắt anh ta tôi lại càng trở u ám.

Tôi sợ anh nhớ ra chuyện trước kia, còn đang tính hay là trốn ra nước ngoài luôn cho xong.

Ngẩng đầu lên, lại anh hít sâu một hơi, sải bước đi về phía tôi.

Gặp nhau nhiều lần như , đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói chuyện với tôi:

“Người chồng không chịu đi khám thai cùng vợ không giữ.”

“Nhưng mà, con không thiếu cha được.”

“Ý tôi là… tôi vừa gặp đã yêu em.”

“Mạo muội hỏi một câu, tôi có làm cha của đứa không?”

01

Tôi là “chim hoàng yến” của Tạ Yến Trì.

Xinh đẹp, ngoan ngoãn, biết nghe lời, hơn còn vô cùng hợp nhau trong chuyện giường chiếu.

thế, người vốn nổi tiếng thanh lãnh, không gần nữ sắc như anh, lại làm một việc khiến mọi người kinh ngạc: Giữ tôi cạnh suốt năm.

Mọi người đều đoán, có phải anh đã yêu tôi rồi không.

Ngay lúc , anh gặp tai nạn xe…và quên mất mỗi tôi.

Đồ trời đánh Tạ Yến Trì này, lẽ không muốn đưa tôi phí chia tay giả bộ mất nhớ sao!

Tôi bực bội nghĩ như .

Trong khi , trợ lý Vương kia điện thoại truyền đạt lại “quyết định xử lý” của Tạ Yến Trì sau khi mất nhớ.

Anh ta nói cực kỳ uyển chuyển:

“Cô Nhan, sau khi mất nhớ, Tổng Giám đốc Tạ bản thân từng làm trò nuôi là điều khó hiểu. Anh ấy không tin rằng từng có tình với cô và cũng không muốn gặp lại cô . , rất xin lỗi, trong vòng hai ngày tới, cô phải dọn khỏi biệt thự ở Thuận Cảnh Loan.”

Biệt thự ở Thuận Cảnh Loan là nơi Tạ Yến Trì sắp xếp cho tôi ở.

Cũng là chỗ mà tôi đã cùng anh lăn lộn trên giường suốt năm.

năm, ít nhiều tôi cũng coi như nhà của .

trong được trang đầy ren hồng tôi thích.

Khu vườn trồng cả một mảng hoa hướng dương mà tôi yêu.

, vừa nghe phải dọn đi, tôi hơi hụt hẫng.

Nhưng nhà là của anh, tiền cũng là của anh.

Tôi biết cụp mắt, chuẩn sẵn tinh thần tay trắng ra đi.

Trợ lý Vương lại tiếp lời:

“Nhưng Tổng Giám đốc Tạ cũng không phải người vô tình. Nghe nói cô ở anh ấy năm, không có công cũng có khổ, anh ấy đã gửi cho cô một khoản phí chia tay, còn tặng thêm một căn hộ ở khu Tứ Hoàn. Điều kiện là cô không được quấy rầy anh ấy …”

Lời còn chưa dứt, tôi đã được tin nhắn ngân hàng báo dư bảy con .

Trong nháy mắt, sự hụt hẫng trong tôi tan biến.

Trong đầu tôi như pháo hoa ‘biubiubiu’ nổ tung đầy sướng.

Khóe môi nhếch cao không kìm được, tôi vội vàng hứa với trợ lý Vương:

“Anh yên tâm, không cần hai ngày đâu, hôm nay tôi dọn ngay! Từ nay tuyệt đối không xuất hiện trước mặt Tổng Giám đốc Tạ của các anh .”

Lần này thật sự là cười ra tiền rồi.

Có tiền, lại còn đang mang trong bụng một đứa gen ưu tú.

Hơn , còn không phải hầu hạ gã đàn ông ban đêm giờ chịu yên.

Hê hê, đúng là lời to!

02

Đúng , tôi đang mang thai.

Tôi thích trẻ con.

thế, khi vừa phát hiện, tôi đã từng thử thăm dò Tạ Yến Trì:

“Anh có thích trẻ con không?”

Anh lập tức từ chối không suy nghĩ:

“Không thích, vừa ồn ào vừa phiền phức.”

Rồi liếc tôi một cái, cau mày hỏi:

“Em muốn có con à?”

Vẻ mặt nghiêm túc đến mức cần tôi gật đầu, chắc chắn giây sau đá ra khỏi nhà.

Tôi nào dám nói có bầu!

Vội vàng lắc đầu phủ :

“Không có đâu, em cực ghét trẻ con mà. Hơn , quan hệ của chúng ta đâu có con được…”

Không danh không phận.

Tôi tự câu trả lời này hoàn toàn hợp lý.

Nhưng không hiểu sao, Tạ Yến Trì như ăn nhầm nấm độc, đột nhiên nổi cơn điên.

“Quan hệ của chúng ta là gì?”

“Em còn không muốn sinh con cho anh?”

Trước khả năng đọc hiểu ra gì của anh ta, tôi đứng sau lưng, trả thù bằng cách cấu một cái 6 (ý là làm dấu tay chửi thầm).

Phải, đúng là cái đồ đàn ông khốn nạn, hễ cãi nhau là lại lôi tôi lên giường!

May mà đứa lớn.

bố nó cả đêm như cái máy đóng cọc, nó vẫn không rớt ra.

Điều này càng khiến tôi thêm quyết tâm giữ lại đứa .

sau khi Tạ Yến Trì mất , bảo tôi cút…

Tôi tất nhiên cầm tiền, hớn hở bỏ chạy rồi!

03

Ngày hôm , tôi lập tức nhờ trợ lý Vương làm thủ tục chuyển nhượng nhà.

Dọn đến ngay căn hộ mới.

Và bắt đầu tận hưởng cuộc sống dưỡng thai đầy sung sướng.

Ban ngày đi dạo, nấu cơm, đơn vẽ tranh.

Ban đêm đọc sách, nghe nhạc, thả tim cho các trai đẹp trên màn hình.

Hồi còn làm “chim hoàng yến” cho Tạ Yến Trì, làm gì có ngày nào thế này.

Ai bảo cái gã tâm thần ấy cứ hễ tôi thả tim video trai đẹp là bắt tôi trả giá bằng… một lần “vận động”.

anh ta đẹp trai, kỹ năng cũng giỏi, tôi vẫn .

Nhưng nhiều quá … eo tôi chịu không nổi.

Bởi , hồi xem video trai đẹp cũng phải lén lút, chứ đừng nói bấm like.

Còn bây giờ khác rồi.

Mỗi ngày tôi yêu thêm được cả trăm anh đẹp trai, thả tim đỏ chót hết người này đến người khác.

Trong mắt tôi, người sau giờ cũng đẹp hơn người trước.

Vật chất đủ đầy, tinh thần vẻ, cuộc sống thật không hạnh phúc hơn.

Những ngày vẻ trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc phải đi khám thai.

Nghĩ đến việc sắp được gặp em còn đang là phôi thai trong bụng, trong lòng tôi toàn là bong bóng hạnh phúc lăn tăn nổ tung.

, tôi vô tình bỏ qua giác bất an thoáng vụt qua.

04

Tôi không giờ ngờ gặp Tạ Yến Trì ở viện khu Tứ Hoàn.

Trong sảnh lớn, giữa dòng người qua lại, tôi anh ngay lập tức.

Trên đầu anh quấn băng trắng, người mặc đồ nhân sọc xanh trắng.

Có lẽ chấn thương, mái tóc đen mềm mượt cạo thành đầu đinh.

Nhưng điều hề ảnh hưởng đến nhan sắc của anh.

Ngược lại, còn làm gương mặt anh thêm sắc bén, đẹp đến hút mắt.

Khi ánh mắt anh lướt qua, tôi hoảng loạn cúi đầu.

rõ rệt ánh nóng rực chiếu thẳng xuống.

Tôi gào thầm trong lòng.

Anh ta là thiếu gia quyền thế nổi tiếng của giới thượng lưu Bắc Kinh!

tai nạn sao không vào viện tư nhân hạng sang, mà lại đến ngay cái viện công khu Tứ Hoàn bình thường thế này là sao chứ?

Trong lòng tôi chửi thầm một trận, ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu đã rời đi.

Tôi cẩn thận ngẩng đầu lên, bóng lưng của Tạ Yến Trì đã biến mất giữa dòng người đông đúc.

Tôi vỗ ngực một cái, thở ra một hơi dài.

Không sao, không sao, chắc chắn không sao!

Anh ta mất rồi, đã quên tôi rồi.

cũng sao.

Bây giờ trong mắt anh ta, tôi là một người xa lạ mà thôi.

Vừa tự trấn an , tôi vừa đi về phía khoa sản.

05

Năm 2025, thai phụ đến khám thai không nhiều.

Lấy , chờ gọi tên, mọi thứ đều rất nhanh gọn và tiện lợi.

Khám thai cũng vô cùng suôn sẻ.

Khi được ảnh siêu âm của và nghe bác sĩ nói con rất khỏe mạnh…

Tôi vừa căng thẳng vừa phấn khích.

Sự xuất hiện của con khiến tôi – người sau khi mất đi người thân – một lần được sợi dây ràng buộc máu mủ.

Con là phép màu mà tôi tạo ra trong thế giới này.

Cho con vẫn chưa chào đời.

Tôi khó lòng mà không yêu con, không giữ con lại .

Vừa hạnh phúc ảnh siêu âm, tôi vừa nghĩ xem lưu giữ nó thế nào.

Đây chính là bức ảnh đầu tiên của con trên thế giới này.

Phải đem đi ép nhựa trước, rồi chọn một khung hình đẹp, sau

“Ái da!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương