Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một người chạy vội va thẳng tôi.
Tôi kịp tránh thì bị đụng phải, thăng bằng, hoảng loạn suýt ngã thì một cánh rắn chắc kịp thời vòng qua eo đỡ lấy tôi, giúp tôi đứng vững rồi nhanh chóng buông .
Đứng vững xong, nhìn thấy tấm siêu âm rơi xuống đất, tôi vẫn hết hồn, tức đưa ôm bụng.
Người đụng phải tôi chỉ quay đầu nói một câu “xin lỗi” cho có lệ, rồi lại vội vàng chạy đi.
Tôi tức tối chửi thầm một tiếng, cúi xuống nhặt tấm siêu âm.
Phủi bụi trên xong, tôi ngẩng đầu nhìn người vừa đỡ mình.
Đúng lúc ấy, anh ta đang cúi đầu nhìn siêu âm trong tôi.
Ánh tôi rơi gương mặt quen thuộc kia, tức nghẹn họng.
Lông mày sắc, đôi lạnh, sống mũi cao thẳng…Người vừa đỡ tôi, cứu con tôi, chẳng phải là Tạ Yến Trì sao?!
Miệng tôi há to, câu “cảm ơn” mắc kẹt không sao nói .
Tạ Yến Trì liếc tôi vài lần, rồi lại nhìn tấm siêu âm.
Gương mặt lạnh lùng vốn dĩ như băng ngàn năm, giờ lại hóa thành đỉnh tuyết vạn năm.
Ánh ấy khiến tim tôi đập loạn.
Tôi sợ anh lại tất cả, bắt tôi phá bỏ đứa bé.
Hoặc tệ hơn, giữ con bỏ mẹ, để tôi vĩnh viễn không gặp lại con .
Càng tưởng tượng càng thấy kinh hãi, tôi hoảng hốt thốt một câu:
“Đứa bé này không phải của anh!”
Vừa nói xong, tôi tức hối hận.
Tạ Yến Trì trí rồi.
Tự dưng tôi nói chẳng phải là tự lộ hết sao?
Tôi gượng gạo kéo khóe môi, vội chữa lại:
“Ha ha, tôi đùa thôi mà.”
“Anh đẹp trai này, cảm ơn anh nhé, lúc nãy chồng tôi không có đây, may mà anh đỡ tôi, không thì tôi chẳng ăn nói sao với chồng. Đứa bé này là niềm hy vọng nối dõi bao năm của nhà họ Vương chúng tôi…”
Càng nói càng lưu loát, như thể sự có ông chồng họ Vương nào .
Mặt Tạ Yến Trì thì càng lúc càng đen.
Cuối cùng, có lẽ chịu không nổi tôi cứ như hòa thượng niệm kinh mãi về “hương hỏa nhà họ Vương”, anh ta chẳng thèm đáp một câu, xoay người lạnh lùng bỏ đi.
Mẹ ơi, đáng sợ quá đi !
Lần sau nhất phải bệnh viện khám thai mới .
Tôi vỗ ngực, nhìn bóng lưng anh dần xa, âm thầm thề trong lòng.
06
Sau hôm , tôi sống nơm nớp lo sợ mấy ngày.
Ngoài một lần Vương gọi đến hỏi xem tôi có muốn con gấu bông hồng to phòng ngủ cũ không, thì tôi chẳng nhận thêm tin gì liên quan đến Tạ Yến Trì .
Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi dần dần trở lại cuộc sống dưỡng thai an nhàn như trước.
Rất nhanh, đến ngày khám thai tiếp theo.
Lần này, tôi chọn bệnh viện tam giáp (tốt nhất) hàng đầu thủ đô.
Chậm rãi đi đến bệnh viện, tôi vừa đi vừa nghĩ:
Chắc không đến mức Tạ Yến Trì cũng chuyển từ bệnh viện Tứ Hoàn sang đây nhỉ?
Kết quả chứng minh, anh ta… quả thực có thể làm !
07
Sảnh lớn bệnh viện.
Nhìn thấy Tạ Yến Trì không xa, tôi hoàn toàn sững người.
Tạ Yến Trì là người có cảm giác cực nhạy.
Ngay tức, anh nhìn về phía tôi, nhíu mày.
Anh hẳn cũng đang nghi ngờ sao tôi lại sang bệnh viện này.
Dù sao thì khám thai vốn chẳng ai tùy tiện bệnh viện cả.
Cái kiểu trùng hợp chết tiệt gì đây! tôi chẳng đến rồi.
Ánh anh nhìn tôi quá lâu khiến tôi không thể làm ngơ.
Bất đắc dĩ, tôi giơ vẫy chào:
“Anh đẹp trai, trùng hợp ghê á! Anh cũng đi khám thai… À không, thuốc hả?”
Sau trí, Tạ Yến Trì đúng là cực kỳ vô lễ.
Anh lạnh lùng liếc tôi một cái, rồi quay người đi luôn, như thể từng quen .
Hồi còn làm “chim hoàng yến” của anh, nếu vô tình gặp ngoài đường, anh ít nhất cũng sẽ đến xoa đầu, hôn lên mặt tôi một cái.
Còn bây giờ… tsk!
Tức muốn chết, tôi bèn làm một cái mặt quỷ sau lưng anh, rồi nhanh chân chạy thẳng khoa sản.
Lần khám này cũng rất suôn sẻ, tôi lấy bức thứ hai trong đời của con.
Trong mẹ, con bao giờ cũng là đẹp nhất.
Để có thể ngắm bé kỹ, tôi tìm một ghế trống ngồi xuống.
Em bé vẫn còn bé xíu, nhưng càng nhìn tôi càng thấy yêu, chẳng nỡ rời .
Cho đến “bịch!” một tiếng, có người như kiểu ăn vạ mà ngã xỉu ngay trước mặt tôi.
Tôi bị dọa đến mức bật dậy:
“Anh… anh gì ơi, anh không sao chứ?”
Tôi vội ngồi xổm xuống, cố sức lật người đàn ông để anh ta không bị ngạt thở.
Kết quả là…không kịp đề phòng, bị gương mặt điển trai của Tạ Yến Trì đánh thẳng .
“……”
Tôi sự cạn lời.
Cái quái gì ? cũng có thể đụng phải anh ta sao!
Nhưng nhìn vết bầm trên trán anh, tôi cũng chẳng nỡ bỏ mặc.
Tôi hít sâu, hô hoán tìm người giúp, rồi cùng y tá đưa anh phòng cấp cứu.
Sau lén lút trốn khỏi khoa cấp cứu, tôi thề rằng lần sau nhất phải bệnh viện !
Chắc chắn sẽ không còn gặp lại !
Nếu mà còn gặp thì…
Phi phi phi! Tôi tuyệt đối không xui đến mức !
Vừa nghĩ vừa đi bãi đỗ xe, khỏi cửa khu khám bệnh, tôi lại chạm mặt một người không nên gặp nhất.
Ngay giữa sảnh, tôi và Vương nhìn nhau sững sờ.
lại lời hứa trước , tôi tức giơ hai ngón thề:
“Tôi thề, tôi không hề có ý dây dưa với Giám đốc Tạ của các anh. Tôi chỉ bị cảm nên mới đến bệnh viện này, tuyệt đối không phải tới đây để rình anh ấy!”
Vương im lặng hồi lâu, rồi khẽ nói:
“Lần này Giám đốc Tạ đến bệnh viện là lịch trình đột xuất, tôi cô không phải loại người như .”
Anh ta dừng một chút, vẻ mặt trở nên phức tạp:
“Nhưng… cảm ơn cô vừa nãy cứu Giám đốc Tạ.”
Tôi thở phào, khoát đáp:
“Không có gì, bệnh viện mà, không phải tôi thì cũng sẽ có người khác thôi.”
Tôi sự không giỏi mấy chuyện xã giao này, nên nói tạm câu “tạm biệt” rồi chuồn.
Bỗng Vương gọi với từ phía sau, giọng có phần do dự:
“Cô Nhan, hay là… cô đến gặp Giám đốc Tạ đi. Anh ấy không tin rằng mình từng yêu cô, có lẽ là thực sự gặp cô. , nhìn thấy cô, anh ấy sẽ lại mọi chuyện thì sao.”
Ờ… chuyện này hoàn toàn không cần thiết.
Chúng tôi gặp nhau mấy lần rồi.
Không ăn thua , Tạ Yến Trì sự quên sạch tôi rồi.
Hơn , tôi đang mang thai, còn dám chạy tới trước mặt anh ấy sao?!
Lỡ anh lại rồi muốn bỏ đứa bé, thì đến lúc tôi có khóc như Mạnh Khương Nữ trước Trường Thành cũng vô ích thôi.
Tôi tức từ chối:
“Không gặp.”
Sắp xếp lại lời lẽ, tôi nghiêm túc khuyên nhủ Vương:
“Anh Vương à, Giám đốc Tạ từng nói không muốn tôi xuất hiện trước mặt anh ấy mà. Sao anh lại có thể chút giao tình giữa chúng ta mà vi phạm mệnh lệnh của anh ấy chứ!”
, xin anh tuyệt đối đừng nhắc đến tôi trước mặt Tạ Yến Trì.
08
Hôm sau khám thai về nhà, tôi tức ủy thác căn nhà mới cho môi giới.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Tạ Yến Trì trí mà gặp tôi đi khám thai thì không sao.
Nhưng nếu bị Vương – người rõ tất cả – bắt gặp, thì đúng là chuyện lớn bằng trời!
Nếu anh ta phát hiện tôi mang thai, mười phần chắc đến tám, chín là sẽ báo cho Tạ Yến Trì.
Mà ngay cả trí , Tạ Yến Trì vốn không thích trẻ con.
Bây giờ trí rồi thì càng không thể thích nổi.
Như , tôi và đứa bé trong bụng, 99,9% là nguy to!
Bắc Kinh là nơi tôi lớn lên từ nhỏ, tôi không nỡ rời đi.
nên chỉ còn cách chuyển tới một nơi cách xa Tạ Yến Trì mà sống.
Tiện thể cũng luôn bệnh viện để khám thai.
Lần này, tôi nhất không thể gặp lại anh ta !
09
Lần khám thai thứ ba.
Mẹ nó, tôi lại, lại, lại gặp Tạ Yến Trì.
Sảnh khu khám bệnh, anh mặc bộ vest cao cấp như thể đang tham dự hội nghị dự án hàng trăm tỷ, đứng ngay lối .
Mái tóc từng bị cạo chấn thương nay dài đến ngang tai, hình thể gần như khôi phục lại như trước tai nạn.
Chỉ là khí chất của anh giờ còn lạnh lùng hơn trước, như băng ngàn năm, tuyết vạn năm.