Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Lúc này, tôi bỗng thấy vô cùng bình tĩnh.
“Anh đúng, Khuất Trì, em thật sự cần .”
Anh vậy, tưởng rằng thắng thế, đang định lên thì tôi ngắt lời:
“Em tự vấn xem sao em mù quáng mức chọn nhầm một anh, một kẻ có tam quan méo mó vậy!
“Anh bố mẹ anh vất vả, sống kham khổ, điều đó thì liên quan gì em? Chính vì anh không giỏi giang nên họ mới chịu khổ, đúng không?”
Tôi ngừng , nhìn thẳng vào mặt anh , rồi tiếp:
“Anh có biết cái gì là trách nhiệm không, Khuất Trì? Nếu anh giỏi, anh tự mua nhà, tự cho bố mẹ anh đầy đủ. anh không , nên đẩy trách nhiệm đó lên khác, càng không tôi!”
này, Khuất Trì không còn phản bác nữa, đứng im lặng với khuôn mặt đỏ bừng.
Tôi tiếp tục, không cho anh cơ hội ngắt lời:
“Còn nữa, anh cái kiểu ban phát cho tôi điều gì. Anh mời tôi ăn một bữa, tôi mời hai bữa. Anh tặng tôi món quà nhỏ, tôi cũng chẳng bao giờ quên đáp . Anh muốn so sánh? Tôi là dân tài chính, chúng có cần tính toán từng đồng từng cắc không?”
Tôi hít một hơi sâu, nhìn anh từ đầu chân, giác mọi hình tượng đẹp đẽ trước đây đều tan biến hết.
“Nếu anh thấy thiệt thòi khi bên tôi, vậy thì tôi khuyên anh yêu nữa. Tìm một tình nguyện osin cho anh cả đời sống. Hoặc, tốt hơn hết, cưới vợ nữa, sống với bố mẹ anh luôn đi. thế chẳng vừa hợp túi , vừa đỡ tốn công sức hay sao?”
xong, tôi quay , dứt khoát bỏ đi.
————-
Tôi rời khỏi đó lòng vẫn không khỏi ngổn ngang. Dù gì chúng tôi cũng yêu nhau hơn một năm, tôi thực sự từng rằng có thể tiến xa hơn với anh .
Tôi nhớ những mẹ anh gửi đặc sản quê nhà cho tôi, những tin nhắn quan tâm đầy ấm áp. Tôi từng may mắn vì một gia đình thế chào đón.
Thế , mọi chuyện thay đổi.
Có lẽ tôi sai khi tin rằng, cần đủ nỗ lực, hạnh phúc sẽ mỉm cười.
Đang miên man suy , điện thoại của tôi đổ chuông. Nhìn màn hình hiện tên mẹ, tôi chẳng muốn bắt máy. sau cùng, tôi vẫn bấm nút nhận cuộc , lạnh lùng:
“Alo, có chuyện gì không?”
mẹ vang lên đầy quan tâm:
“Con đang gì vậy? Sao hôm nay mẹ mấy không ? Con là con gái, ngoài một mẹ lắm. sau nhớ điện thoại ngay nhé!”
Lời lẽ của bà một mẹ đầy yêu thương, tôi thấy trống rỗng.
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Con đang việc. Con rồi, công ty không điện thoại cá nhân. Mẹ linh tinh nữa.”
Bà khựng , có chút ấm ức:
“Việc gì một cuộc cũng không ?”
Tôi cười nhạt:
“Công ty phạt nếu vi phạm. Mẹ trả cho con chắc?”
Tôi tiếp, không chút xúc:
“Con còn tự ăn uống, nhà . Nếu mẹ cho con, thì cứ gửi cho con, để con bớt khổ. Mẹ không?”
, mẹ lập tức ngập ngừng:
“À… không có gì đâu, mẹ muốn hỏi con đặt vé về quê ăn Tết chưa? Mẹ chuẩn bị sẵn đồ con thích rồi, về đi con.”
Tôi thở dài:
“Không về , Tết năm nay con trực công ty. Mẹ cứ ăn Tết vui vẻ nhé.”