Tôi xin vào làm bảo mẫu cho một nhà lương cực cao, ông chủ chỉ nhắc nhẹ: “Trong nhà hơi nhiều đồ… bẩn.”
Tôi cứ tưởng là bụi đóng nhiều, liền hí hửng xách cây chổi lông gà tới nhận việc ngay.
Nửa đêm, tôi thấy một bé trai mặt mày trắng bệch đang ngồi chồm hỗm trên nóc tủ lạnh, mắt trừng trừng nhìn tôi.
Tôi xót xa vô cùng, nghĩ bụng: Đứa nhỏ này đói đến xanh xao vàng vọt, còn phải leo lên cao tìm đồ ăn.
Tôi lập tức túm nó từ trên tủ lạnh xuống.
Thằng bé nhẹ hều, vừa chạm tay vào đã lạnh toát.
Tôi cau mày: Chết thật, không chỉ đói đến trắng bệch mà còn ăn mặc phong phanh thế này, chắc bị hạ thân nhiệt rồi.
“Lớn chừng này rồi còn leo trèo tủ lạnh! Đói bụng thì sao không nói với dì một tiếng?” Tôi vừa càm ràm vừa ép nó ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn.
Thằng bé hình như bị dọa ngơ luôn, đôi mắt đen sì nhìn tôi chằm chằm, môi mấp máy như muốn nói lại không nói được.
Tôi chỉ nghĩ là nó đói quá nên chẳng còn sức.
“Chờ chút, dì nấu cho con tô mì.”