Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Khi ta cùng phu quân là Thôi Tầm thành thân, hắn đã phát lời thề rằng đời này quyết không nạp nhị sắc.

Nếu làm trái lời thề sẽ chẳng được c/h/ế/t tử tế.

Vậy mà ta cùng hắn mới thành thân được vỏn vẹn ba năm, đứa con riêng của hắn cùng ngoại thất đã biết gọi phụ mẫu.

Nhìn hắn đang ngủ say trên giường một cách ngon lành.

Ta nghĩ, đã đến lúc để hắn thực hiện lời thề của chính mình rồi.

Không được c/h/ế/t tử tế, đó vốn là lời thề do hắn tự hứa mà.

Ta sẽ dùng hành động để nói với hắn rằng, đã không làm nổi thì đừng tùy tiện thề thốt bừa bãi.

1

Hôm phát hiện phu quân có con riêng bên ngoài, ta vẫn đang loay hoay may cho hắn một đôi đệm kê đầu gối.

Chỉ vì hắn thoáng than rằng suốt ngày lên triều phải quỳ lạy nên đầu gối đau nhức không chịu nổi.

Ta bèn cầm lấy kim thêu, đích thân may cho hắn một đôi đệm thật dày.

Dưới ánh nến lờ mờ, hắn thương xót ôm chặt lấy ta từ phía sau, mắt rưng rưng đỏ:

“Uyển Hi, để nàng phải chịu vất cả rồi, ta lấy được một thê tử như nàng thì còn dám mong cầu gì hơn nữa.”

Trong ngọn nến nhấp nháy, vẻ si tình của hắn thoạt nhìn không hề có vẻ giả tạo.

Thuở trước khi đến cầu hôn, hắn từng quỳ dưới đất, ngẩng đầu hướng thần linh mà tuyên thệ: “Ta, Thôi Tầm, đời này ngoài Uyển Hi ra quyết không nạp nhị sắc, bằng không sẽ chẳng được c/h/ế/t tử tế.”

Vậy mà một kẻ trông si tình như thế thì ra đã phản bội ta từ sớm.

Phản bội cả lời thề năm nào.

Một đời chỉ chung tình với một người lẽ nào khó đến vậy sao.

Ta bất giác nhớ đến ngày hôm nay.

Hắn đi vội vàng đến mức quên mang theo hốt để lên triều.

Ta vốn định sai tiểu tư mang đi, song hôm nay lại đúng ngày kỷ niệm ba năm thành hôn của ta và hắn nên lòng ta chợt nổi hứng.

Thế là ta đích thân đội mũ rộng vành, tự mình cưỡi ngựa đuổi theo.

Nào ngờ lại tận mắt thấy Thôi Tầm đi ra khỏi thành.

Nhưng hắn chẳng phải vào triều hay sao.

Tim ta hẫng mất một nhịp, chỉ cảm thấy hắn nhất định  giấu giếm chuyện gì đó.

Ta không do dự, lập tức thúc ngựa bám theo sau nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với hắn.

Hắn đánh xe ngựa đến một tòa viện có phong cảnh tuyệt đẹp.

Dù nằm bên ngoài thành, song sân viện lại được xây vô cùng khéo léo.

Từng mái hiên đan xen nhau toát lên vẻ ý vị riêng biệt.

Hắn vừa bước khỏi xe ngựa, chẳng buồn ngoảnh đầu cũng chẳng gõ cửa mà đi thẳng vào trong.

Lòng ta căng thẳng, vội buộc ngựa dưới gốc cây gần đó rồi cẩn trọng lặng lẽ tiến lại gần.

Còn chưa kịp tới sát thì đã nghe thấy tiếng trong viện đã vẳng ra một giọng trẻ con non nớt:

“Phụ thân, mẫu thân, mau đuổi theo con nào.”

Ta thấy trời đất quay cuồng loạn hết cả lên, nhưng vẫn nuôi chút hi vọng, biết đâu Thôi Tầm chỉ sang thăm nhà bằng hữu cũng nên.

Nhưng ngay giây sau, một giọng nói quen thuộc đã vọng đến dập tắt hoàn toàn tia hi vọng cuối cùng trong ta.

“Ngọc Nhi ngoan nào, phụ thân con mệt rồi. Chúng ta đổi trò khác chơi nhé.”

“Hôm nay là sinh thần của Ngọc Nhi, phụ thân ở với con cả ngày được không.”

Rõ ràng là giọng Thôi Tầm, chối sao cho đặng.

Ta run rẩy đứng nép qua khe cửa, trông thấy một nữ nhân dung mạo duyên dáng đang đứng bên cạnh mắt mỉm cười liếc nhìn Thôi Tầm.

Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.

Khi ta nhìn rõ gương mặt nữ tử ấy mới phát hiện nàng ta không ai khác chính là Tô Dung – cô gái mồ côi mà ta từng cứu thoát khỏi tay bọn hành khất trước kia.

Một cơn buồn nôn kinh tởm dâng lên.

Ta cố gắng nuốt xuống, chật vật chạy khỏi cửa vòng ra gốc cây nôn thốc nôn tháo.

Thật ghê tởm.

Thôi Tầm và Tô Dung lại lén lút dây dưa, đến mức con cũng đã có.

Ngày đó, ta đi ra ngoài thành dâng hương đã vô tình gặp một cô nương mồ côi bị đám hành khất ức hiếp, khi ấy nàng ta ngay cả tên cũng không có, “Tô Dung” là cái tên do ta đích thân đặt.

Vậy mà hai kẻ kia lại lấy chỗ tĩnh lặng này để mập mờ thông gian.

Đúng là ghê tởm đến cùng cực.

2

Ta thúc ngựa chạy đi, chẳng về phủ mà lập tức tiến vào hoàng cung.

Đương kim Hoàng hậu là tỷ tỷ của ta, sau khi thị vệ bẩm báo, ta được dẫn đến tẩm điện của tỷ ấy.

Vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói ôn hòa của tỷ tỷ: “Sao muội lại đến đây, hôm nay Thôi Tầm hẳn là được nghỉ. Hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm thành thân của hai người, muội nên cùng hắn ngắm hoa dưới trăng chứ, tại sao lại vào đây?”

Ta còn lấy làm khó hiểu tại sao Thôi Tầm dám ngang nhiên đến chốn kia.

Hóa ra hắn đã thu xếp đâu vào đấy từ sớm.

Ta ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, không đáp.

Tỷ tỷ thoáng nhận ra điều bất thường, liền cho lui tất cả người hầu chỉ để lại hai tỷ muội.

Ta nói chầm chậm nhưng rõ từng chữ: “Tỷ tỷ, Thôi Tầm bên ngoài đã có con riêng với kẻ khác.”

Tay tỷ tỷ cầm chén trà khẽ run lên, ngạc nhiên hô: “Sao có thể?”

Nhưng nhìn sắc mặt ta kiên quyết giống như nói dối, tỷ bèn thở dài: “Mới có ba năm mà hắn đã thay lòng. Chẳng trách phụ thân khi xưa nhất quyết không chịu gả muội đi.”

Ta bước đến bên cạnh gục vào lòng tỷ.

Tỷ ấy lặng lẽ ôm lấy ta: “Muội cần tỷ ra mặt cho muội không?”

Ta lắc đầu, ánh mắt kiên nghị:

“Tỷ tỷ, Thôi Tầm đã thay lòng, hắn chẳng còn là người trong mộng của muội nữa.”

“Không cần phiền đến tỷ, chuyện giữa muội và hắn muội sẽ tự mình giải quyết, chỉ mong tỷ coi như chưa từng hay biết.”

“Khi xưa hắn đã từng thề rằng đời này quyết không nạp nhị sắc, nếu trái lời thì chẳng được c/h/ế/t tử tế.”

“Nếu đã vậy, hãy để hắn thực hiện trọn vẹn lời thề ấy.”

Nghe ta nói xong, tỷ tỷ nới lỏng cánh tay, nở nụ cười rạng rỡ: “Cuối cùng thì nhị muội ngày nào cũng đã trở về rồi.”

“Muội lấy chồng có ba năm mà thay đổi quá nhiều, trước kia muội hoạt bát hiếu động, giờ chỉ còn lại nhu mì yểu điệu.”

“Cũng may, muội đã tìm lại chính mình.”

“Muốn yêu người, trước tiên phải yêu mình, Uyển Hi à, cuối cùng muội cũng đã ngộ ra.”

3

Đến tận lúc chạng vạng Thôi Tầm mới trở về phủ.

Gương mặt hắn tràn đầy áy náy: “Uyển Hi, hôm nay trong triều có nhiều việc bề bộn. Ta đã sai tiểu tư gửi lời nhắn cho nàng. Nàng ở nhà có ăn uống đầy đủ không?”

Ta đặt đôi đệm gối đang may dở xuống, quay đầu nhìn hắn: “Hôm nay là ngày gì, phu quân còn nhớ chăng?”

Hắn làm như cố lục lại trí nhớ, rồi chợt vỗ trán hối hận: “Ta sai rồi, sai thật rồi! Nương tử ơi, hôm nay vừa tròn ba năm ngày chúng ta thành thân, ta mải mê trong công việc nên hồ đồ mất. Ngày mai ta sẽ bù gấp đôi cho nàng được không?”

Nhìn xem, rõ ràng trên người đang vương vất hương phấn chẳng thuộc về ta, vậy mà trước kia ta không hề mảy may nghi ngờ.

Chỉ trách ta quá tin tưởng hắn, để rồi hôm nay bị lừa dối đến mức này.

“Phu quân chắc chắn chứ?”

Ánh mắt hắn thoáng giao động, nhưng rồi vẫn gật đầu quả quyết: “Tất nhiên!”

“Hôm nay là lỗi của ta. Ta mong Uyển Hi thứ tội cho ta được không?”

Ta bĩu môi lộ vẻ oán trách: “Ta còn tưởng phu quân không còn yêu ta nữa kia.”

Thôi Tầm lập tức ôm ghì ta vào lòng: “Sao thế được! Ta dĩ nhiên vẫn thương nàng!”

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương