Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AZLtdl7fV
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta nén nỗi buồn nôn đang trào dâng, nói khẽ: “Phu quân còn nhớ lời thề thuở cầu hôn ta không?”
Cả người hắn khẽ cứng đờ: “Tất nhiên… tất nhiên là nhớ.”
“Phu quân có dám nói lại lần nữa không?”
Thôi Tầm ngập ngừng một chút, đoạn, lại cất giọng si tình: “Ta, Thôi Tầm, đời này ngoài Uyển Hi ra, quyết không nạp nhị sắc, nếu trái lời sẽ không được c/h/ế/t tử tế.”
Thì ra hắn vẫn nhớ.
Nhưng rốt cuộc chẳng làm được.
Nhìn cái điệu bộ si tình của hắn mà ta chỉ thấy kinh tởm.
Ta cố gắng tỏ ra như bình thường, dịu giọng trở lại: “Hôm nay phu quân vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi sớm đi. Ta muốn mau chóng may xong đôi đệm gối này cho chàng.”
Thôi Tầm cảm kích vô cùng, ân cần dâng trà cho ta, dặn dò ta nghỉ sớm rồi mới lên giường ngủ say.
Ta dõi mắt nhìn hắn đang dần chìm vào giấc mộng điệp, trong lòng đột ngột dâng lên hàn ý.
Hắn mệt lắm chứ, vì phải ăn hai nhà, chạy qua chạy lại sao không mệt được.
Thôi Tầm, ta đã cho ngươi cơ hội rồi, là chính ngươi không biết quý trọng.
Vậy hãy thật sự thực hiện lời thề đi nhé.
4
Sáng hôm sau, hắn thức dậy thì thấy ta đang gục trên bàn ngủ thiếp đi.
Bên cạnh là đôi đệm gối còn chưa may xong và ngọn nến cháy rụi.
Hắn ôm ta đặt lên giường, xót xa cởi giày, đắp chăn cho ta.
Sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.
Đợi hắn đi rồi, ta mới từ từ mở mắt.
Ta nghe rõ hắn dặn dò người đứng canh ngoài cửa: “Phu nhân đang mệt, không ai được vào quấy rầy nàng.”
Ta nghe mà chỉ thấy nực cười.
Nếu không phải hắn giỏi đóng kịch thì ta nào ngờ một tấm chân tình cũng có thể diễn xuất đến độ hoàn hảo như thế.
Ta âm thầm gọi nhóm ám vệ mà phụ thân âm thầm để lại trước lúc gả ta đi, họ làm việc bí mật và kín kẽ vô cùng nên sai họ điều tra chuyện hắn và Tô Dung.
Phụ thân ta hẳn đã sớm nhìn thấu con người Thôi Tầm nên mới để lại con đường lui cho ta, giao một toán ám vệ giỏi nhất để bảo toàn an nguy.
Phụ thân đã lo cho ta vẹn toàn, bây giờ nghĩ lại ta chỉ thấy mình đã phụ lòng ông.
Sau khi đọc xong tin tức ám vệ trình lên, ta càng cảm thấy mình dường như không hiểu biết về Thôi Tầm chút nào.
Thì ra hắn và Tô Dung đã lén lút với nhau khi chưa đầy một năm kể từ lúc chúng ta thành thân.
Khi ấy, đường quan lộ của hắn lên như diều gặp gió, không ít quan lại mưu cầu lấy lòng.
Tô Dung chính là vật được “tặng” khi ấy.
Lần đầu gặp lại Tô Dung, hắn thoáng sững sờ.
Đó chính là lần ta cứu nàng ta thoát khỏi bọn hành khất.
Ban đầu hắn muốn từ chối, nhưng Tô Dung mặt hoa ủ dột, khẩn cầu đầy đáng thương: “Xin đại nhân rủ lòng xót thương.”
“Nếu đại nhân không nhận, ta sẽ bị bán vào chốn phong trần. Ta…”
Thôi Tầm mủi lòng, liền giữ Tô Dung lại, sắp xếp nàng ta vào ở tại một tiểu viện ngoài thành.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Tô Dung hết mực dịu dàng săn đón, Thôi Tầm say đắm, hai kẻ này bắt đầu quấn quýt với nhau.
Có lần một ắt sẽ có lần hai.
Lần đầu, có lẽ hắn đã hối hận thật.
Hắn cảm thấy bản thân bội bạc ta nên từng có mươi ngày hắn không đến tiểu viện đó.
Khi so sánh thời gian, ta nhận ra ấy chính là lúc Thôi Tầm đặc biệt săn sóc ta.
Khi đó, ta cùng hắn thành thân chưa đầy nửa năm.
Hồi ấy hắn đối đãi với ta càng thêm ân cần chu đáo, việc lớn việc nhỏ đều tự tay lo liệu.
Từ chuyện nặng nhọc như thay ta xử lý mấy việc khó trong nội phủ,
Đến chuyện nhỏ nhặt như khi đau bụng vì đến kỳ kinh nguyệt, hắn tỉ mỉ nấu chè gừng táo đỏ rồi bưng đến cho ta, âu yếm dỗ ta uống hết.
Nay nghĩ lại, hóa ra đó là mật ngọt tẩm độc.
Thì ra hắn đã phản bội ta sớm đến vậy.
Xem tiếp nội dung tin ám vệ thu thập, ta thấy Thôi Tầm khi ấy quả muốn đoạn tuyệt với Tô Dung nên từng đưa cho nàng ta một khoản bạc đủ để tiêu xài cả đời.
Nhưng biến cố lại đến.
Chỉ với một lần ấy, Tô Dung đã mang thai.
Nàng ta khóc lóc tìm cách gặp hắn, lúc biết được tin, hắn vừa vui vừa giận.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ lại đứa bé.
Đúng ngày kỷ niệm tròn một năm thành thân cùng ta, Tô Dung đã hạ sinh con trai cho hắn.
Ta chợt nhớ lại ngày hôm đó, ta cùng hắn đang ngắm hoa mai đỏ trước sân.
Khi Thôi Tầm nhận được tin từ tiểu tư thì sắc mặt bỗng hoảng hốt, vội nói trong triều có chuyện gấp nên hắn phải đi ngay.
Thì ra là như thế.
Từ đó trở đi, tiểu viện của Tô Dung càng thêm xa hoa lộng lẫy.
Thôi Tầm cũng cách vài ba ngày lại đến ở với Tô Dung nguyên một hôm.
Hai người ăn ở với nhau chẳng khác nào phu thê.
Nhưng Thôi Tầm – kẻ phụ bạc chân tình như hắn lẽ nào vẫn muốn sống yên vui như thế được sao.
5
Tối đó, khi hắn trở về phủ đã mang theo một chiếc hộp xinh xắn.
“Uyển Hi, mau mở ra xem.”
“Đây là quà bù đắp hôm trước ta hứa với nàng.”
Ta đỡ lấy hộp, mở ra.
Bên trong là một cây trâm vô cùng tinh xảo.
Nếu như trước kia, hẳn ta sẽ rất vui.
Nhưng nay ta chỉ muốn nôn ra hết.
Ban ngày, tin tức ám vệ chuyển tới cho thấy rõ, hắn đã qua tiểu viện của Tô Dung, còn mua tặng nàng ta một chiếc trâm bảo thạch y hệt thế này.
Nhưng ta cố vẫn kìm nén lại, giả vờ mừng rỡ: “Đa tạ phu quân.”
Thôi Tầm được nước hưởng ứng mà nói chuyện cùng ta đôi câu, sau đó liền than mệt, bảo muốn đi ngủ sớm.
Ta lại tiếp tục khâu đôi đệm gối kia.
Đôi đệm này nhất định ta phải dồn hết tâm sức.
6
Ngày hôm sau, đôi đệm gối ta khổ công may rốt cuộc cũng sắp hoàn thành.
Ta vừa chầm chậm khâu vừa đọc tin ám vệ gửi đến.
Trong tin nói, hôm nay Thôi Tầm đã uống mấy chén.
Hắn sai người đưa lời về nói rằng đồng liêu mời rượu.
Tan tiệc, hắn lại đến chỗ Tô Dung, mang theo chút men say, hắn cất tiếng:
“Dung Nhi, vẫn là nàng biết săn sóc nhất.”
“Ở nhà ta đã có người, chắc nàng cũng nhận ra, chính là nhị tiểu thư Thẩm gia, Thẩm Uyển Hi.”
“Nàng ta trên giường cứ như con cá c/h/ế/t, ta cũng chẳng hiểu vì sao khi xưa lại cầu hôn nàng ta.”
“Vẫn là nàng có mùi vị hơn, dù sinh con rồi mà vẫn quyến rũ đến mê hồn, làm ta ngứa ngáy.”
Nói đoạn, hắn kéo Tô Dung lên giường làm chuyện mây mưa.
Khi đọc đến đây, lòng ta không còn nhói đau như trước, nhưng chung quy vẫn thấy tiếc cho tấm chân tình của mình đã đặt nhầm người, thật chẳng đáng chút nào.
Giờ ta chỉ thầm tính toán, khi nào thì Thôi Tầm chính thức thực hiện lời thề cũ.
Ngày mai là một dịp tốt, cứ để ngày mai đi.
Hôm sau, trước lúc vào triều, hắn bảo với ta rằng hôm nay có sứ thần phiên bang đến nên cần dẫn theo cả phu nhân cùng dự.
Ta lấy ra đôi đệm gối đã may xong và trao cho hắn.
“Phu quân, hôm nay sứ thần đến, tất nhiên chàng không tránh được mấy lần quỳ lạy.”
“Đôi đệm gối này là do ta dốc lòng may nhiều ngày, chàng mang theo ắt được giảm đau đôi chút.”
Thôi Tầm lộ rõ vẻ cảm động, nhận lấy một cách: “Uyển Hi, lấy được nàng quả là phúc lớn nhất đời ta.”
“Nàng hãy chuẩn bị, ta đi trước một bước lo chuyện đón tiếp.”
“Lát nữa nàng cứ đến sau cũng được.”
Ta gật đầu, đáp vâng.
New 2