Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nha hoàn trả lời run run: “Bẩm… bẩm phu nhân, đại nhân… đang đuổi… đuổi họ đi…”
Ta ngoái đầu, hờ hững đáp: “Biết rồi, lát nữa ta ra.”
Ta thừa hiểu vì sao Tô Dung làm ra cái trò này.
Vết thương trên người Thôi Tầm còn chưa lành hẳn, chuyện đệm gối hắn vẫn chưa hỏi tội Tô Dung.
Nay Tô Dung bồng con tìm đến ắt có mưu đồ riêng.
Ta thong thả dẹp tâm tư, rồi chậm rãi bước ra cổng.
Vừa đúng lúc thấy Thôi Tầm đang tập tễnh lao tới.
Ta suýt bật cười thành tiếng, may mà cố gắng nhịn xuống được.
Hiện tại, hắn bị kẹt giữa ta và Tô Dung.
Hắn hoảng hốt, ánh mắt thoáng chút hối lỗi.
Sau khi cân nhắc đủ bề, hắn đi cà nhắc đến toan che khuất tầm nhìn của ta: “Uyển Hi… nàng… sao lại ra đây?”
Ta lách người tránh, nhìn sang chỗ Tô Dung và con đang quỳ dưới đất.
Chẳng mấy chốc, ta làm bộ bối rối: “Phu quân, cô nương kia…”
Ta không nói tiếp nhưng nét mặt đã đủ để giãi bày, nước mắt đong đầy khóe mi.
Người vây quanh xôn xao chỉ trỏ.
Thôi Tầm vốn là kẻ sĩ diện nhất trên đời, giữa tình cảnh này, gương mặt hắn đỏ bừng.
“Uyển Hi, nàng nghe ta nói, ta sẽ giải thích tường tận…”
Nhưng Tô Dung ở bên kia lại khóc kêu: “Phu quân ơi! Người coi Ngọc Nhi, thằng bé sốt cao mấy ngày rồi!”
Cả người Thôi Tầm khựng lại, hắn ngoảnh đầu nhìn đứa con ốm yếu trong vòng tay Tô Dung, càng nhìn càng xót xa.
Hắn hoảng hốt, chẳng thèm màng vết thương nữa mà gọi to tiểu tư ở cổng: “Mau mời đại phu giỏi nhất kinh thành – Lý đại phu đến đây!”
Hắn giành lấy đứa nhỏ từ Tô Dung, khập khiễng quay vào phủ.
Xung quanh bàn tán ầm ĩ, nhưng lúc này hắn chẳng thể quan tâm.
Hắn cũng không nói thêm với ta một lời.
Xem ra hắn thật lòng quý đứa con này.
10
Sau khi an trí xong hài tử thì đã qua nửa ngày.
Khi ấy Thôi Tầm mới tới sân viện tìm ta.
Vừa vào, hắn liền quỳ gối trước mặt ta: “Uyển Hi, chuyện xảy ra đột ngột, ta chưa kịp giải thích với nàng, khi đó quả thật nguy cấp…”
Ta nhìn hắn đang quỳ mà chẳng còn cảm thấy vương lại một chút yêu thương khi xưa.
Nhưng vẫn phải diễn tiếp nên ta làm ra vẻ bị tổn thương sâu sắc: “Không ngờ Thôi đại nhân sớm đã có thê ta ẵm con đuề huề, chàng… giấu diếm ta khổ sở thật!”
Thôi Tầm bấn loạn, vội túm lấy tà váy ta: “Uyển Hi, nàng nghe ta giải thích!”
“Chuyện ta với Tô Dung quả thật lỗi ở ta, nhưng lòng ta vẫn luôn một mực hướng về nàng!”
“Ta chẳng có chút động tình với ả, tim ta đều đặt vào nàng cả!”
Ta ngầm bật cười trong lòng.
“Tim chàng dành cho ta mà vẫn vẫn cùng sinh cốt nhục với kẻ khác ư!”
“Chẳng lẽ thân thể và trái tim một người lại có thể tách rời?”
Sắc mặt hắn tái mét.
Hắn không còn cách đáp nào nên đành xin lỗi rối rít.
Nhưng ta đâu muốn nghe, chỉ cảm thấy phiền đến đau cả tai.
Ta thở dài, nghiêm giọng bảo: “Giữa chàng và ta giờ đã có một khoảng cách khó vượt qua, chẳng bằng cùng nhau hòa ly đi, ta thành toàn cho gia đình ba người của chàng!”
Thôi Tầm bấu chặt vạt áo ta, gân xanh nổi trên trán: “Uyển Hi, đừng… đừng hòa ly, đừng!”
Xem kìa, hắn đã lừa gạt ta bao lâu cũng là vì lẽ này.
Bộ dáng si tình ấy ta nhìn mà chán ngán.
Thấy ta vẫn vô tình, hắn liền đổi giọng ngang ngược.
Hắn từ dưới đất gượng đứng lên, cúi đầu liếc ta:
“Chúng ta đã thành thân nhiều năm, nàng nào có sinh cho ta lấy một mụn con, ta đối đãi với nàng đã gọi là độc nhất kinh thành rồi, giờ nàng còn muốn thế nào nữa? Bây giờ ta có thêm một ngoại thất thì làm sao chứ.”
“Thẩm Uyển Hi, nàng nhìn rõ cục diện đi, Thẩm gia giờ đâu còn là Thẩm gia ngày trước!”
“Tuy nói tỷ tỷ nàng là Hoàng hậu, nhưng ai chẳng biết Thẩm gia đã suy tàn.”
“Trong lòng Thánh thượng chỉ có Nhan quý phi, tỷ tỷ nàng chẳng còn nhà ngoại thì cũng chỉ là có cái mác đẹp đẽ thôi!”
“Ta biết nàng từng là thiên kim danh môn nên những thể diện cần có ta vẫn cho nàng đủ.”
“Nàng hãy nghĩ cho kỹ đi!”
Dứt lời, hắn phất tay áo rời đi.
Chỉ còn ta một mình trong phòng.
Ta gạt phắt nét đau buồn trên mặt, khóe miệng chỉ còn lại nụ cười chua cay.
Rốt cuộc bản chất của hắn cũng lộ nguyên hình.
Thôi Tầm.
11
Ta và Thôi Tầm quen nhau trong một vụ thích sát.
Khi đó, ta vẫn còn là vị nhị tiểu thư của Thẩm gia suốt ngày lẽo đẽo theo phụ thân, vô lo vô nghĩ.
Tỷ tỷ đã sớm xuất giá, trong nhà chỉ còn mình ta.
Mẫu thân mất sớm nên chỉ còn phụ thân một mình gánh vác việc nuôi dạy hai tỷ muội, chẳng lấy thêm ai.
Có phụ thân và tỷ tỷ cưng chiều, ta tự do bay lượn như cánh chim.
Những lễ nghi của tiểu thư khuê các, ta chẳng mảy may biết, chỉ ham tập võ.
Phụ thân ta dù bất đắc dĩ nhưng cũng phải mời sư phụ về dạy ta võ nghệ, nửa than thở nửa chiều chuộng.
Giờ nhớ lại những ngày tháng ấy vẫn thấy đẹp vô ngần.
Ta gặp Thôi Tầm trong yến hội do Thái tử tổ chức.
Khi ấy, hắn vừa thi đậu Bảng nhãn và đang là một quan viên thất phẩm nho nhỏ.
Đáng lẽ hắn không đủ tư cách đến dự tiệc của Thái tử.
Nhưng Thái tử nhân hậu, gửi thư mời cả những người có xuất thân hàn môn.
Thôi Tầm nhờ vậy mới có mặt.
Chẳng ngờ trong buổi yến, Thái tử bị thích khách ám sát.
Khách khứa sợ hãi bỏ chạy tán loạn, thị vệ không kịp trở tay.
Ta dẫu có chút võ nghệ nhưng sao địch nổi đám thích khách được huấn luyện kỹ lưỡng.
Trong một khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, chính Thôi Tầm đã vất vả ôm tảng đá lớn, chờ khi thích khách lộ ra sơ hở mà ném mạnh từ phía sau khiến tên ấy ngất lịm.
Ta thoát c/h/ế/t trong gang tấc.
Trong vệt ánh sáng nửa tối nửa rọi, ta ngước mắt nhìn hắn, đôi tay hắn còn run bần bật, mồ hôi nhỏ giọt, mắt hắn trân trân dõi theo kẻ địch gục dưới đất, rõ ràng đã hết sức hoảng loạn.
Vậy mà ta lại cảm thấy hắn hôm ấy anh dũng khôn tả.
Sau này, ta hỏi hắn, hôm đó thích khách quá hung hãn, hắn tay không tấc sắt không sợ ư.
Hắn đáp, sợ chứ, nhưng còn sợ ta bị thương hơn.
Từ đó, hình ảnh gã thư sinh yếu ớt ấy liền in sâu vào tim ta.
Tâm tư thiếu nữ vốn đơn giản, tỷ tỷ là người đầu tiên biết ta đem lòng thương nhớ hắn.
Tỷ ấy lén nói ta đừng cố chấp.
Dù sau này hắn thăng tiến ra sao thì phụ thân cũng chẳng chấp thuận.
Quả nhiên khi phụ thân biết, ông nhất quyết không đồng ý.
Cha nói Thôi Tầm mồ côi phụ mẫu từ nhỏ, chi phí lên kinh đi thi đều do xóm làng gom góp, sợ ta phải chịu khổ.
Ta bảo ta chẳng ngại, hắn có chí tiến thủ.
Cha lại khuyên rằng, trong mắt hắn có nét không cam lòng, thậm chí còn lộ rõ quyết tâm chiếm lấy bằng được, phụ thân lo ta về sau sẽ chịu thiệt.
Nhưng ta vẫn kiên định muốn lấy hắn.
Cha cùng tỷ tỷ không cản nổi quyết tâm ấy nên đành cho ta xuất giá.
Tới hôm nay, ta mới ngộ ra, phụ thân quả nhiên anh minh.
Tiếc rằng ta khi xưa lại chẳng nhìn ra chút nào.
12
Khi phụ thân đồng ý gả cho Thôi Tầm, ta hân hoan ngày đêm đợi tới lúc làm tân nương.
Các tiểu thư khuê các dạo ấy đều chê ta chỉ biết múa đao vung gậy, không có vẻ nữ nhi thùy mị, sợ rằng lấy về sẽ bị phu quân chán ghét.
Ta chợt nhớ nụ cười ôn hòa của Thôi Tầm, lòng thoáng hoảng lên, bèn nài nỉ tỷ tỷ dạy mình nữ công gia chánh cùng lễ nghi.
Tỷ ấy hỏi đi hỏi lại, hỏi ta có quyết học không, ta nghiến răng gật đầu.
New 2