Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VYaisX5Gr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Thế là suốt hơn ba tháng, ta dốc sức học tất cả nữ công lẫn lễ giáo đến mức rành rọt.

Bao lần bị kim đâm thủ chảy máu ta mà vẫn kiên trì.

Nghĩ lại, hồi ấy ta thật dại khờ.

Ngay cả chính mình cũng chẳng biết tự thương lấy mình, bảo sao không chuốc khổ vào thân.

Sau khi thành thân, hắn đối xử với ta rất tốt mấy năm trời.

Nhưng rốt cuộc chỉ là một lớp vỏ dối lừa.

Trước kia ta tôn thờ hắn quá mức, chứ thật ra hắn đã vốn là kẻ như thế.

Có lẽ hắn xưa nay chưa từng đổi thay.

13

Từ hôm ấy về sau, Thôi Tầm đã mặc kệ ta suốt bảy tám ngày.

Hắn ngang nhiên đón Tô Dung cùng đứa nhỏ kia vào phủ.

Tô Dung hạ mình hết mực, việc gì cũng tự tay lo toan cho hắn.

Ta vẫn không vội.

Chỉ là bây giờ, dường như Thôi Tầm làm chuyện gì cũng không dùng não nữa.

Sứ thần còn chưa rời kinh mà hắn dám rước ngoại thất về.

Chuyện Tô Dung và đứa con nhanh chóng đến tai Thánh thượng.

Là quan Lễ bộ, việc trong nhà như thế chắc chắn đã làm mất mặt quân vương khi sứ thần ở đây.

Thánh thượng không vui nên sai nội quan đến hỏi chuyện.

Thôi Tầm tự mình tìm ta đi tiếp đón, mấy ngày này vết thương của hắn hẳn đã đỡ hơn nhiều.

Ta thấy hắn đi đứng không còn cà nhắc rõ như trước, chắc là nhờ Tô Dung khéo chăm sóc.

Thôi Tầm đã trông thấy ta, hắn cứ nghĩ ta sẽ làm mình làm mẩy, nhất quyết đòi hòa ly nên hắn cố tình lạnh nhạt, tỏ sắc mặt cáu kỉnh.

Nào ngờ ta lại khiến hắn bất ngờ.

Khi vị nội quan tới, ta cư xử cực mực đoan trang như thể chưa từng xảy ra điều ô uế gì.

Chỉ là kẻ tinh mắt chắc chắn sẽ nhận ra ta mang vẻ bị ép buộc, huống hồ đó còn là tay chân bên cạnh Thánh thượng.

Thấy ta ngoan ngoãn, hắn vội “xuống nước,” giọng chùng xuống: “Uyển Hi, thế mới phải chứ.”

“Nàng cứ yên tâm, Tô Dung không thể làm lung lay địa vị của nàng được.”

“Nàng vĩnh viễn là chính thê của ta.”

Dứt lời, hắn toan nắm lấy tay ta, ta liếc nhẹ về phía nội quan, dù kìm nén ghê tởm nhưng vẫn phải khéo léo né tránh.

Ta mỉm cười với nội quan để giữ thể diện cho hắn, thế là hắn không tiện nói gì thêm.

Cung kính tiễn nội quan xong, Thôi Tầm cứ ngỡ mọi chuyện êm xuôi.

Nhưng hắn nào biết, vị nội quan ấy từng mang ơn tỷ tỷ nên luôn muốn đền đáp ân đức đó.

Đêm đến, ta nhận tin ám vệ gửi mới hay Thánh thượng đã nổi giận đùng đùng.

Ta hiểu Thánh thượng giận gì.

Khi xưa, phụ hoàng và mẫu hậu của ngài từng được dân gian ca tụng vì tình yêu mặn nồng, nhưng cuối cùng phụ hoàng ngài lại mang một nữ nhân ở dân gian về, gọi bà ta là chân ái, bỏ mặc mẫu hậu và hoàng tử (nay là Thánh thượng) nơi tường cung lạnh lẽo.

Từ đó, Thánh thượng cực kỳ căm ghét ngoại thất.

Chuyện riêng này của hoàng gia, nếu không nhờ có ám vệ của phụ thân ta thì ta cũng chẳng biết.

Nên Thôi Tầm à, lần này hắn đâm đầu vào nòng pháo của bệ hạ rồi.

14

Nội quan đi rồi, Thôi Tầm ngày càng phóng túng.

Tô Dung cũng là kẻ biết nhẫn nhịn.

Kể từ lúc vào phủ, ta không đến tìm nàng ta, mà nàng ta cũng không đến tìm ta.

Ta càng vui vì được rảnh rỗi.

Ba ngày sau, Thánh thượng mở tiệc tiễn sứ thần nước kia.

Từ sau lần mạo phạm trước, Thôi Tầm không được giao chủ trì nữa mà chỉ có tên trong danh sách dự tiệc.

Vì đã nếm đủ bài học, nên hôm đó hắn cư xử rất đàng hoàng chỉnh tề, điều đó Thánh thượng rất vừa lòng.

Mọi sự diễn ra thuận lợi.

Ta thì an tọa bên Thôi Tầm, khẽ mỉm cười với tỷ tỷ đang ngồi trên cao.

Đến cuối tiệc, Thánh thượng đặc biệt sắp xếp một tiết mục, chính là dẫn mọi người ra ngự hoa viên xem đốt pháo hoa, thể hiện oai danh của Đại Triều.

Không ngờ lúc cả đoàn đến nơi thì bỗng nghe thấy một giọng nam nữ đầy mập mờ sau lùm cây.

Tất cả đều ngơ ngác,

Khuôn mặt.Thánh thượng sa sầm, ngài đành phẩy tay sai nội quan đến xem kẻ nào to gan như thế.

Sau tiếng thét chói tai vang lên, cặp nam nữ núp sau hòn giả sơn bị lôi ra.

Nữ nhân vẫn vắt chiếc yếm hồng trên cổ nam nhân, cảnh tượng lẳng lơ quá mức.

Nhìn kỹ, nữ tử kia chẳng ai xa lạ mà chính là Tô Dung – kẻ mà Thôi Tầm nuôi dưỡng bên ngoài!

Còn nam nhân mặc y phục chẳng phải người bản triều, rõ là phục sức của sứ thần.

Thôi Tầm cũng nhận ra Tô Dung, nhưng hắn chỉ còn biết uất nghẹn nhìn cảnh chiếc nón xanh được đội chễm chệ trên đầu.

Vị “nương tử” của hắn lại dây dưa với sứ thần.

Việc này quả không đơn giản.

15

Thánh thượng giận tím mặt, nhưng chuyện này liên lụy hai nước nên không thể xử lý tùy tiện, ngài ra lệnh giam Tô Dung vào đại lao, nam nhân kia cũng bị canh chừng nghiêm ngặt.

Riêng Thôi Tầm thì mất sạch thể diện trước bao người.

Hắn cúi đầu lặng thinh làm ta không nhìn rõ vẻ mặt. 

Qua một lúc, hắn dường như nuốt không trôi cục tức này bèn quỳ sụp xuống xin Thánh thượng xử tử đôi gian phu dâm phụ.

Nghe vậy, Tô Dung vốn đã bị lôi đi liền gào lên phản đối:

“Tên họ Thôi kia, ngươi sao lại tàn nhẫn như thế!”

“Chính ngươi vô tình trước thì chớ trách ta vô nghĩa!”

Nàng ta phát cuồng bò đến trước Thánh thượng, dập đầu liên hồi.

“Bệ hạ, tiện dân muốn tố giác Thôi Tầm thông đồng với địch bán nước!”

Mọi người sửng sốt rùng mình.

Thông đồng với địch quốc là tội chém đầu.

Huống hồ Thôi Tầm đang là Lễ bộ Thị lang, đáng lẽ phải càng trung thành với vua.

Thôi Tầm sợ hãi xông lên tung cước đá Tô Dung: “Con tiện nhân kia, câm mồm ngay!”

Nhưng Thánh thượng đâu dễ bị qua mặt, ngài liếc mắt ra hiệu một cái, thị vệ liền xông vào kéo hắn ra để Tô Dung nói tiếp.

Nàng ta kệ mặc kệ mọi thứ, dốc hết sức mà hét lên:

“Bệ hạ, tiện dân có tội nhưng Thôi Tầm cũng chẳng tốt lành gì.”

“Hắn nhận vàng bạc của sứ thần nước khác, định trộm bán ‘Lễ Nhạc Đại Điển’ mà triều ta đang dày công biên soạn.”

“Việc này quan hệ mật thiết tới quốc vận, xin bệ hạ nghiêm trị!”

Lời ả thật giả bao phần Thánh thượng sẽ tự thẩm xét, nhưng cần thời gian.

Nhưng Thôi Tầm dù sao cũng khó thoát tội liên đới.

Hắn còn chẳng kịp suy nghĩ vì sao Tô Dung xuất hiện ở đó, chỉ chớp mắt đã thấy mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát.

16

Kể từ bữa ấy, Thánh thượng hạ lệnh điều tra cặn kẽ Tô Dung lẫn Thôi Tầm.

Đến khi chân tướng phơi bày, hắn mới biết mình đã sập bẫy do Tô Dung giăng ra bấy lâu.

Tô Dung vốn là gián điệp được cài cắm của nước khác.

Mục tiêu là nhắm vào hắn bởi hắn phụ trách biên soạn “Lễ Nhạc Đại Điển.”

Còn vì sao Tô Dung xuất hiện trong ngự hoa viên hôm đó,

Ấy là do ta sắp xếp.

Ám vệ chặn được tin tức từ sứ thần và giả nét chữ dụ Tô Dung đến ngự hoa viên.

Trước đó, qua thư ám vệ, ta sớm biết Tô Dung hay lén gặp riêng một kẻ, khi điều tra sâu liền phát hiện kẻ ấy là người nước lân bang, có quan hệ thân thiết với nàng.

Manh mối dần lộ rõ, âm mưu của ả cũng được phơi bày.

Chuyện ở ngự hoa viên thực chất là kế hoạch đã được ta, tỷ tỷ và Thánh thượng bàn sẵn.

Làm một mẻ bắt hết cả đám để phái sứ không còn đường chối cãi.

Nói đến chuyện bang giao, họ vốn muốn kết tình hữu nghị với triều ta, giờ e rằng đã bất khả thi, bởi chẳng ai muốn giao hảo với kẻ dòm ngó đồ của mình.

17

Thôi Tầm bị tống vào đại lao.

Những năm qua hắn và Tô Dung sống lén lút với nhau đã tiết lộ ít nhiều tin mật của Đại Triều.

Tội danh phản quốc được ấn định, Thánh thượng hạ lệnh xử trảm vào mùa thu.

Tô Dung cũng chung một chỗ giam, đồng một kết cục.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương