Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Không phải chứ hai, là thùng rác ?” Thiến Như chán ghét nhìn Đới Lâm: “Ai u, thật sự là con chuột ghê tởm.”
“ Thiến Như, cô chửi bới Đới Lâm nữa thì mời cô ngoài.” Trình Mục tối sầm .
Thiến Như liếc mắt một cái: “Sợ quá sợ quá, thế nào, không cho người nói sự thật?”
Trình Mục lạnh lùng nhìn cô , hận không thể khâu miệng cô lại.
“Nói đi,” Tôi nhìn về phía Trình Mục: “Không định giới thiệu một chút ?”
“ nghe anh giải thích A , Lâm Lâm cô …”
mới sốt ruột muốn giải thích. Là chột dạ ?
“Tôi và Trình Mục cũng là bạn học bình thường mà thôi, cô đừng hiểu lầm, là tôi không tốt, để lễ hai xảy chuyện, xin lỗi, tôi xin lỗi.” Đới Lâm mở miệng trước.
Cô đã tiếng rồi, nếu tôi tính toán chi li, thì có vẻ tôi không thấu tình đạt lý. Tôi tiếng: “Cô thật thú vị.”
Tầm mắt chuyển sang Trình Mục: “Anh cũng rất thú vị.”
Trình Mục cau mày nhìn tôi, thân thể lại dựa Đới Lâm: “ , Bọn anh không phải như nghĩ, đừng làm loạn, nghe anh giải thích.”
Lý do thoái thác , nghe rất phiền.
6
“Cô bị dị ứng với à?” Tôi hỏi Đới Lâm.
Đầu tiên cô sửng sốt, như là không ngờ tôi lại hỏi cô vấn đề .
Sau đó lại lắc đầu, vén tóc: “Không phải, tôi sẽ say, Trình Mục lo lắng tôi say sẽ đau đầu khó chịu mà thôi, Trình Mục rất lịch sự, không cần suy nghĩ nhiều.”
Tuyệt lắm.
“Không phải cô khoác lác nói cô ngàn chén không say ? Thế nào, tửu lượng cô nhiều ít phải phân biệt với ai ?” Thiến Như đúng nói thêm một câu.
nháy mắt Đới Lâm đỏ : “Không phải như vậy! Tôi, tôi là…”
“Tửu lượng Lâm Lâm tôi , Thiến Như, quản tốt miệng cô.”
“Lâm Lâm?” Ý bên môi tôi mở rộng: “Gọi thật thân thiết ghê.”
“ ,” Trình Mục nhăn : “ lễ chưa kết thúc, phóng viên truyền thông vẫn , nhớ rõ thân phận , đừng làm ầm ĩ quá khó coi.”
… Gọi tôi là , gọi cô là Lâm Lâm.
“Anh cũng đây là đám cưới chúng nhỉ. Tôi nói cái gì anh cũng đều bảo tôi đừng ầm ĩ? Hiện tại là người ầm ĩ vậy? Anh ôm người phụ nữ khác là có ý gì vậy Trình Mục?”
Không từ nào, Trình Mục lại ôm eo Đới Lâm. Theo bản năng, ngay cả chính cũng không chú ý tới.
Đáy mắt tôi chua xót.
Trình Mục buông tay, đến gần tôi một bước, mềm giọng nói: “ , anh không thể nhìn một cô gái như cô bị người khác bắt nạt, có thể hiểu anh mà, đúng không?”
Tôi quay đầu nhìn Đới Lâm, hỏi Trình Mục: “Anh tôi dị ứng không?”
Trình Mục dừng một giây: “.”
Được lắm.
Tôi nhìn chất lỏng ly: “Cô và tôi, anh chọn một người, phải hết ly , anh chọn ai?”
“ ,” Tên tôi từ kẽ răng tuông , không hề dịu dàng lưu luyến, gằn từng chữ, như là cảnh cáo tôi: “Không nên cố tình gây sự.”
Như cố gắng kiềm chế bản thân. Thật đau đớn khi phải chịu đựng. Tôi nhìn mắt , lửa giận bên hừng hực thiêu đốt, sắp nuốt chửng tôi.
7
“, .”
“Anh muốn chọn ai.”
tôi và Trình Mục, nói là kẻ thù mặc áo cưới cũng không quá đáng.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây từng phút, chậm rãi mà dài dằng dặc như đã qua một thế kỷ.
”Cô sẽ khó chịu.”
Rõ ràng nói đáp án, nhưng đáp án quả thật đã rất rõ ràng.
“Để .” Đáy mắt Đới Lâm vẻ đắc ý không che giấu được: “ sẽ dị ứng, cũng không muốn làm người xấu, ép phải .”
Dúng là cây dâu mắng cây hòe.
Tôi nhìn về phía Trình Mục, lông mày nhíu lại, có vẻ thấy phiền.
Khóe môi tôi gợi một nụ chế giễu, chính mình, chờ mong nếu như chọn tôi, tôi có thể coi như không có chuyện gì phát sinh, tiếp tục lễ chúng tôi. Thật ngu ngốc.
bữa tiệc có người giơ điện thoại . Camera nhắm ngay tôi, như là nhạo tôi không tự lượng sức mình.
Mất sạch thanh danh cũng không cả. Tôi không khống chế được mà giơ ly tay , chất lỏng suốt tạt về phía Trình Mục. Tôi bị kích động, không hề để ý đến hình tượng.
“Tôi là kẻ dư thừa đúng không, cho mũi không cần đúng không, tôi thành tội đồ chia rẽ hai người rồi, đúng không?
Lồng n.g.ự.c nghẹn muốn chết: “Kết với tôi thật sự là oan uổng anh, Trình Mục.”
Tôi quay lại, khách khứa nhìn tôi như nhìn một chú hề. Cửa hội trường đột nhiên bị đẩy , ánh sáng ngoài cửa chiếu đại sảnh.
8
Có người đạp ánh sáng, chậm rãi tiến . Tất cả ánh mắt đều tập trung người vừa tới.
Người đàn ông mặc âu phục màu đen, hơi thở hổn hển, cách đông đảo khách khứa, ánh mắt nhìn thẳng về phía tôi: “Đến kịp rồi, chưa muộn.”
Tôi vì giữ lại chút mũi cuối cùng, cố gắng chống cánh tay, anh : “ lễ tạm dừng, anh làm chú rể đi.”