Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không chỉ cận thị, mà còn bị mù mặt.
Tôi nhắn tin cho người chồng nửa năm không :
【Chúng ta ly hôn đi, sống như quả phụ ai thích thì tự đi mà giữ! Nội tiết của tôi loạn hết rồi!】
đó, trong một show hẹn hò, ảnh đế cứ liên tục trêu chọc tôi, không ngừng thả thính, thậm chí còn chui chăn tôi, nhẹ nhàng vuốt ve xương bướm lưng tôi.
“Đừng mà, tôi có chồng rồi…”
Sắc mặt anh tức tối sầm lại, nghiến răng bên tai tôi:
“Xem ra phải điều chỉnh lại nội tiết của em tốt, thì em nhớ ra ai là chồng mình.”
1
Tôi bị cận nặng, cách ba mét là phân biệt nổi nam nữ, năm mét thì không ra người thân, còn mười mét thì người hay thú đều như nhau .
Còn nhớ đó tôi ngồi xổm bên đường, gọi với một con mèo đen:
“ , mèo con lại đây nào, …”
gần nửa ngày phát hiện… đó là một cái túi rác màu đen.
vậy còn bị người ta quay clip tung lên mạng, cười nhạo đến tận bây .
Cận thị thôi còn đỡ, tôi còn mắc thêm chứng mù mặt.
Ngoại trừ những người tôi hằng ngày, mặt mũi người khác trong đầu tôi cứ như bị làm mờ pixel vậy.
Lúc đóng phim, tôi gần như chỉ dựa vóc dáng và giọng nói để ra bạn diễn.
Một say rượu, một ngoài , tôi ngủ với một người ông.
Anh ta là Nhị thiếu gia nhà họ Phó – Phó .
Anh nói sẽ chịu trách nhiệm, thế là chúng tôi tức đi đăng ký hôn.
Nhưng khi giấy hôn, anh liền đi công tác xa nhà, gần nửa năm rồi tôi chưa thấy mặt chồng mình.
Tôi bị mù mặt, mà một người không nhìn suốt thời gian dài, tôi cũng quên mất cái người gọi là chồng trông như thế nào rồi.
Ấn tượng duy nhất là: cực kỳ đẹp trai, hình như còn na ná một minh tinh nào đó.
Việc hôn chóng vánh này, 99% là do anh ta quá đẹp trai.
Nhưng bây chồng , sờ , tôi sự không chịu nổi cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này.
Một ngày nọ, khi nhìn thấy mặt mình nổi mụn, tôi tức giận không chịu nổi, liền nhắn tin cho anh:
【Chúng ta ly hôn đi, sống như quả phụ ai giữ thì giữ! Nội tiết tố của tôi loạn hết rồi!】
Vợ chồng nhà ai mà chỉ nhắn “chào buổi sáng”, “ngủ ngon”, “ăn chưa” trên điện thoại?
tin nhắn đó, anh ta không bao trả lời tôi nữa.
Anh cứ đi làm việc đi, ai có thể làm việc hơn anh chứ?
Lúc này, quản lý của tôi nói một show hẹn hò cho tôi.
“Chị Lý, em hôn rồi mà.”
“Chỉ là chương thôi, đều là giả . Đây là cơ hội giúp em tăng độ diện đấy.”
“Nhưng mà em hôn rồi mà.”
“Thì sao? Có phải yêu đâu, đều có kịch bản hết. Em cứ coi như đang đi diễn thôi.”
Ban đầu tôi định chối, nhưng nghĩ tới cái thái độ của người ông kia, tôi bực quá liền đồng luôn.
bao lâu , Phó gọi điện cho tôi liên tục, tôi đều chối bắt máy.
Lúc này sốt ruột à? Vậy trước đó anh làm gì?
2
“Lăng Tuyết, show này có ảnh đế Phó Mục tham gia, tổ chương gán ghép CP giữa hai người, đến lúc đó em cứ tranh thủ tiếp xúc .”
Tôi có chút bất ngờ, một người tầm cỡ như Phó Mục mà cũng tham gia show hẹn hò?
Lại còn là đầu tiên ảnh đế góp mặt ở một chương thực tế.
phải nửa năm trước anh ta đoàn phim sao? Hơn nữa còn là đại chế tác, nghe đâu còn đi quay tận sa mạc hoang vắng.
quay xong và tái xuất rồi à?
“Tôi là cái gì mà ghép CP với ảnh đế chứ?”
Dù là đóng phim hay lên show, ít gì cũng có chiêu trò ghép cặp để tăng độ hot.
Nhưng mà đối tượng là ảnh đế đấy, còn tôi chỉ là một diễn viên tuyến mười tám đang lăn lộn bên bờ vực giải trí.
Chênh lệch địa vị quá lớn.
“Em đừng lo, đến lúc đó linh hoạt ứng biến là .”
Tôi cào cào móng tay, tỏ ra hờ hững, cơ bản là không nghe lọt tai lời nào.
Nhưng khoảnh khắc Phó Mục, mắt tôi sáng rỡ.
Đây là gương mặt Nữ Oa nhào nặn đấy à? Đường nét quá hoàn hảo, quá sâu sắc.
Chậc, quả nhiên là ảnh đế, chỉ cần một nhìn đủ khiến người ta say đắm.
Có lẽ vì vừa quay phim ở sa mạc nên làn da anh không còn trắng trẻo mà hơi sạm, mang theo chút thô ráp của ông miền Tây.
Nhưng rất thu hút, cực kỳ ông.
Có lẽ vì mắt tôi nhìn quá nóng bỏng, anh đột nhiên đối diện nhìn thẳng tôi.
Không hiểu sao tôi có cảm giác mắt đó rất phức tạp, như là nhớ nhung, lại như ai oán.
Tôi nghĩ chắc mình ảo giác rồi.
Không hổ là ảnh đế, ngay nhìn một con chó cũng có thể toát ra thần thái si tình đến vậy.
Tất nhiên, tôi không phải chó.
Chỉ là một cách nói thôi.
Tôi gật đầu, thầm khen ngợi sự nhập vai tức thì của anh.
tiền bối, tôi lịch sự chào hỏi, nở nụ cười chuyên nghiệp.
“Ảnh đế Phó, ngưỡng mộ lâu, mong anh chỉ bảo hơn.”
“Hửm?”
Anh nhìn tôi nghi hoặc, như thể đang chất vấn điều gì đó, khiến tôi chột dạ không hiểu vì sao.
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ lịch sự à?
“Mỗi tác phẩm của anh em đều rất ngưỡng mộ, sự quá đỉnh luôn đó!”
Tôi thấy lời khen này vô cùng hợp lý.
3
Đúng lúc tôi đang đắc với màn ứng biến của mình, người ông kia đột nhiên hỏi một câu:
“Ồ? sao? Vậy em thích nhất bộ phim nào của tôi?”
Tuy phim của Phó Mục đều nổi đình nổi đám, tôi cũng từng xem qua vài đoạn cắt, nhưng toàn là đoạn ngắn.
Mà anh đóng quá phim, bị hỏi bất ngờ, đầu óc tôi trống rỗng.
Anh nhìn tôi với mắt ẩn , khiến tôi đột nhiên lóe lên một tia sáng trong đầu, tự tin đáp:
“À, tất nhiên rồi, em thích nhất là tác phẩm đầu tay của tiền bối. Dù đó chỉ là bộ phim đầu tiên, nhưng độ tinh tế, diễn xuất đỉnh cao…”
Tôi giơ ngón cái lên, mặt mũi vẻ ngưỡng mộ, trong lòng còn thầm khen mình quá thông minh.
“Em còn xem đi xem lại rất , thực sự rất đáng để học hỏi!”
Phải nói là tôi quá cơ trí.
Dù gì thì ai mà nhớ đầu của mình, bộ phim đầu tay luôn có nghĩa rất đặc biệt.
Nhưng người ông đó lại nở nụ cười quyến rũ đến mức suýt nữa khiến tôi lạc lối.
“Ồ? Bộ phim đầu tay sao?”
Tôi tức gật đầu, thể hiện sự chân thành tuyệt đối.
“Nhưng bộ đầu tay của tôi… chỉ là một cảnh bơi dài đúng năm phút.”
Tôi tức chết lặng tại chỗ.
“Hay là nói…Lăng Tuyết, em đang để đến cơ thể của tôi?”
Mắt tôi trợn tròn.
Anh ta vừa nói cái gì vậy? Đây đang phát sóng trực tiếp đấy!
Tôi cười gượng rồi vội vàng chuyển chủ đề:
“Khụ khụ, Phó Mục lão sư, em chưa từng giả bao , đến lúc đó chắc phải nhờ anh dẫn dắt rồi.”
Tôi lấy tay che miệng, hạ giọng nói.
Anh nhìn tôi chăm chú, đôi mắt sâu thẳm tình cảm vẫn không rời đi, môi cong lên tạo thành một nụ cười quyến rũ.
“ thôi~”
Giọng nói trầm thấp, nụ cười mê hoặc, không mê trai cũng khó!
4
Khi chương chính thức ghi hình, Phó Mục ngồi ngay cạnh tôi.
Tiểu hoa đán đang nổi – Hứa Yên Nhiên, vừa nhìn thấy liền tức mời anh ngồi vị trí trung tâm.
“ Phó lão sư, ngồi đây này.”
Phó Mục chối một cách khiêm tốn.
“Không cần đâu, tôi ngồi đây là rồi.”
Hứa Yên Nhiên vẫn không cam lòng, thậm chí còn trực tiếp nắm lấy cổ tay anh.
“Phó Mục~ ngồi bên kia mà~”
Nghe giọng còn mang chút làm nũng, đến tôi – một cô gái – cũng cảm thấy khó chịu.
À, quên mất là họ từng hợp tác, ngồi gần nhau cũng hợp lý thôi.
Tôi nghĩ họ hợp làm giả hơn chứ?
Một nàng tiểu hoa hay diễn và một ảnh đế lạnh lùng, đúng là kiểu gây sốt.
Nhưng giữa chân mày Phó Mục lại lộ vẻ khó chịu, anh rút tay khỏi cô lạnh lùng:
“Tôi nói rồi, không cần. Tôi ngồi đây.”
Hứa Yên Nhiên bị chối phũ, tức lườm tôi đang ngồi cạnh Phó Mục.
Tôi: ???
Sao lại trút giận lên tôi? Gì mà chó gần chủ cũng bị mắng?
Không đúng, tôi không phải chó!
“Tôi không có quan hệ gì với cô .”
Đúng lúc tôi đang định tự tát mình vì cái miệng nói bậy thì có người bất ngờ lên tiếng.
Tôi vội vàng rút lại cái tát sắp vung.
Anh … đang giải thích với tôi sao?
Anh này làm việc chuyên nghiệp đấy, tinh thần tạo giả rất nhiệt tình.
“À à.”
Tôi lịch sự đáp lại.
Chỉ thấy anh liếm môi, định nói gì đó lại thôi.
Cuối cùng chỉ khẽ thở dài, không nói gì thêm.
【A a a a a, tôi vừa thấy Phó Mục xuất hiện trong show hẹn hò!】
【Cứu tôi với, lâu lắm rồi thấy! Chồng ơi!】
【Thì ra khách mời bí ẩn chính là Phó Mục! Sốc tới mức bà nội tôi bật dậy!】
【Sao lại không ngồi với Yên Nhiên? tôi đẩy thuyền bị tan rồi sao?】
【Cùng công ty thôi, đừng đẩy thuyền bừa, hại người ta đấy.】
【Sao tôi cảm thấy mắt Phó Mục nhìn Lăng Tuyết rất khác thường? Giống hệt bạn trai tôi lúc theo đuổi tôi vậy.】
【Cuối cùng cũng có người nghĩ giống tôi! Phó Mục chắc chắn là đi theo vợ về rồi! Không thì sao lại show này chứ?】
Tôi vốn xem bình luận trực tiếp để giảm bớt không khí lúng túng, quả là…
Hả?
Tôi đúng kiểu ông cụ ngồi tàu điện ngầm nhìn điện thoại.
Sao mọi người lại có ảo tưởng như thế?
Ảo tưởng thế là đủ rồi, này xin đừng ảo tưởng nữa.
Tôi liếc trộm Phó Mục tội lỗi, lại bị anh bắt mắt.
Tôi đành cười ngây ngô rồi quay đầu đi.
Đây nhất định là màn tạo giả, không hổ là ảnh đế, suýt nữa tôi bị cuốn theo luôn rồi.