Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Tổ trình đúng là biết cách tạo drama.
Để giúp các mời nam nữ trở thân thiết , họ sắp xếp một loạt trò chơi tương tác gần gũi.
Không nằm ngoài dự đoán, người ghép đôi với tôi chính là Phó Mục.
Hứa Yên Nhiên vừa nghe thấy liền lập tức lên tiếng với đạo diễn:
“Đạo diễn ơi, em từng hợp tác với anh Phó rồi, ảnh nhát người lạ, em nghĩ để em làm cặp với ảnh sẽ dễ làm quen với luật chơi của trình.”
Công nhận, gái này đúng là gan lì thật.
thứ mình mà dám đứng lên giành lấy, tôi thầm like một trong lòng.
Phó Mục liếc tôi đầy… “ngưỡng mộ”, gật đầu. Mặt anh đen thui.
Tôi nghĩ bụng: mình có chọc gì anh đâu, sao lại như bị hắt nước lên mặt thế?
“Không cần đâu đạo diễn, sắp xếp vậy đi.”
Anh đã nói thế rồi, dám phản đối nữa.
Các nữ mời sẽ thăm, sau đó cùng nam thực hiện thử thách tương ứng.
Người trước tôi toàn là những trò như: kẹp bóng làm vỡ, nam ôm nữ hít đất, cùng cắn bánh quy đến 1cm, v.v…
Tôi thấy khá ám muội rồi, nhưng vẫn nằm trong mức có thể chấp nhận.
đến tôi rút trúng…
“Nữ nằm trên giường nước, nam chống đẩy trên.”
Tôi nhìn đạo diễn, ánh mắt như hỏi:
“Thứ này là con người nghĩ ra thật à?”
Đạo diễn thấy tôi sắp phản ứng tiêu cực, lập tức giơ loa lên hô:
“Trò chơi yêu cầu không được có tiếp xúc cơ thể! không tham gia sẽ bị phạt lo bữa trưa cả đoàn!”
Một câu là bị bịt miệng luôn, ngón tay giơ ra định phản đối cũng lập tức co lại.
Tôi mà nấu cơm á? Thà để đoàn bị ngộ độc tập thể .
Thế là tôi không chần chừ nằm luôn lên giường nước.
Nó đung đưa, rung rung.
Làm thế này không sợ gặp sự ghi hình à?
Trên là ảnh đế, dưới là tôi, mà lại là… hít đất.
Điên thật.
Trong lúc tôi đang lảm nhảm trong đầu, thì Phó Mục đã cúi xuống sát người tôi.
Gương mặt đẹp trai áp sát, tim tôi đập thình thịch.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy… có lỗi với ông chồng đang đi làm xa của mình.
Anh cực khổ kiếm tiền, mỗi tháng gửi tôi một trăm vạn, tôi thì ở đây… mập mờ với người khác.
Tôi đúng là đáng chết!
Giữa lúc tội lỗi dâng trào, Phó Mục đã vững vàng chống đẩy.
Giường nước cũng đung đưa theo, y hệt trái tim tôi đang trôi nổi bất định.
Gương mặt , từng chút từng chút tiến gần, khiến tôi dần thấy… có gì đó quen thuộc.
Mắt nhìn nhau lâu khiến tôi không chịu nổi nữa, đành nhắm tịt mắt lại.
Ngay lúc đó, một thở ấm nóng phả tai tôi.
“Tại sao lại nhắm mắt?”
đang vận động, anh khàn khàn trầm thấp, cực kỳ mê hoặc.
Tôi nhắm mắt … sợ làm điều trái đạo đức đó anh à!
Tôi sợ mình không nhịn được mà hôn lên mất!
May thay, đúng lúc anh nói xong câu đó, cũng là hoàn thành lần chống đẩy cuối cùng.
Vừa hay giúp tôi né tránh khỏi vấn đề kia.
6
Tưởng đâu phần thử thách đó xong là xong.
Tôi tình đứng ở một góc chẳng để ý, không bị chú ý thêm nữa.
Không ngờ, Phó Mục lại giơ tay lên, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào má tôi.
Tôi giật mình bật dậy.
này là thu thêm phí đó nha!
Anh sững người trước phản ứng của tôi, sau đó bật khẽ.
“Sao mặt đỏ thế? Ngại à?”
nói như đang trêu chọc, khiến má tôi đã đỏ lại càng đỏ .
Tôi không dám nhìn anh.
“Không… không có, chắc là do… thời tiết nóng …”
Tôi nói mà như không dám chắc, nhỏ dần, nhỏ dần…
Không hiểu sao sau đó tôi thấy có lỗi.
Dù gì tôi cũng có chồng, luôn tránh tiếp xúc hay tương tác với Phó Mục.
Lúc tôi ngồi ở sofa, rõ ràng anh có thể đi lối khác, lại tình đi ngang trước mặt tôi.
Tôi đành co chân lại, nhường lối anh.
Nhưng anh lại như ý, ống quần lướt nhẹ qua bắp chân tôi.
Như thể đang khiêu khích gì đó.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cong môi, nói bằng trầm khàn quyến rũ:
“Cảm ơn.”
Tôi nuốt nước bọt, gượng:
“Ha ha, không có gì…”
Không biết có phải thái độ né tránh của tôi không, mà sau đó anh cũng không chủ động tạo couple nữa.
Tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Dù tôi đã nói sẽ hôn với Phó Trình, nhưng dù gì hiện tại trên giấy cũng là vợ chồng.
Ngoài chuyện không có thời gian tôi, anh thực sự là một người đàn ông rất có trách nhiệm.
Ít nhất, sau đêm ngoài ý đó, anh đã ba lễ sáu sính cưới tôi đàng hoàng, không bỏ sót nghi thức nào.
Dù không ở , anh vẫn thuê người giúp việc đáng tin nhà tổ đến chăm sóc tôi.
Ngoài chuyện không ở nhà… thì thật sự không thể chê trách điều gì.
7
Trong lúc nghỉ ngơi, quản lý kéo tôi ra một góc.
“Lăng Tuyết! Em đang làm gì thế hả? Không thấy Phó Mục liên tục phát tín hiệu em sao? Bộ mạng 2G của em không bắt được à?!”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu:
“ Lý, em hôn rồi mà…”
quản lý suýt nữa thì phát điên.
“Chỉ là hiệu ứng trình thôi! Đây là cơ hội tuyệt vời đó em biết không?!”
“Giờ quan trọng nhất là phải tăng độ nhận diện! Có như vậy thì con đường diễn xuất của em mới rộng mở!”
“ hôn rồi thì sao? Sau này không đóng cảnh thân mật nữa chắc? Em là diễn viên, có thể chuyên nghiệp lên chút không?!”
Tôi nghi ngờ đang PUA tôi, nhưng nghĩ kỹ lại thì… cũng có lý thật.
“Biết rồi ạ.”
Thấy tôi phản ứng ngoan ngoãn, mới dịu đi một chút.
“Phó Mục từng tạo couple với chưa? Chưa đúng không? Em vui mừng mới phải!”
Tôi: “……”
Tôi cũng giỏi mà!
Tôi không thấy mình kém chuyên nghiệp chỉ kém nổi tiếng anh .
Tôi chính là phản diện số một trong giới, thuộc dạng nhân vật mà người qua đường gặp cũng chửi vài câu.
Có thể do vai đầu tay là phản diện, lại nhập vai đạt, sau đó tôi bị đóng đinh vào kiểu vai ác, đến mức bị bó hẹp tuyến nhân vật suốt bao năm.
Nhưng có một lợi là… không cần diễn mấy cảnh tình cảm.
Vậy bây giờ phải tạo couple với Phó Mục, thật lòng mà nói…tôi thiếu kinh nghiệm.
Mấu chốt là… anh biết cách thả thính! Tôi thật sự khó chống đỡ nổi!
Tôi liếc nhìn người đàn ông đang dặm lại lớp trang điểm.
Ánh mắt sắc lạnh, gương mặt không biểu cảm, mặc kệ thợ trang điểm làm gì thì làm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt tôi, anh quay đầu nhìn sang.
Chỉ một giây sau, anh giãn nét mặt, mỉm cực kỳ quyến rũ về phía tôi.
Tôi hoảng hốt quay phắt đi.
Trời đất ơi, chịu nổi cơ chứ?!
Tôi đành nhắm mắt, lẩm bẩm niệm chú thanh tâm:
“Sắc tức là không, không tức là sắc, tôi là một diễn viên chuyên nghiệp, tất cả chỉ là giả… chỉ có chồng tôi là thật.”
Sau tự “tẩy não” xong, tôi mới thở phào, tiếp tục bước vào phần ghi hình kế tiếp.
8
Tiếp theo, trình yêu cầu các nữ mời thăm để dùng bữa tối dưới ánh nến cùng một nam được chỉ định.
Tôi lập tức tỉnh táo hẳn lên.
Chẳng phải điều này có nghĩa là tôi có thể trúng người khác sao?
Hẹn hò với ảnh đế á… nghĩ thôi đã thấy hồi hộp chết đi được.
Nhưng lúc tôi tiến lên thăm, đạo diễn lại nở một nụ đầy ẩn ý.
Có gì đó… không ổn. Rất không ổn.
Và đúng như tôi nghi ngờ, nhìn thấy quả, tôi đã hiểu sao ông như vậy.
Chắc chắn có nội tình!
trình này có “kịch bản ngầm” chứ gì nữa!
Sao có thể trùng hợp tới mức lần nào tôi cũng bắt cặp với Phó Mục chứ?!
Tạo couple cũng đâu cần lộ liễu thế, người mù cũng nhìn ra được mà!
Tôi nhìn đạo diễn bằng ánh mắt oán trách.
Nhưng ông lại vờ như không thấy, hồ hởi chúc tụng:
“Chúc Lăng Tuyết và Phó Mục lão sư có một buổi tối thật lãng mạn!”
Câu gì mà như cầm dao dí người vậy?
Sao không chúc người khác đi?
Phó Mục bước tới, lịch thiệp đưa tay ra.
“Đi thôi, quý cô Lăng đáng mến. Thật vinh hạnh được mời em dùng bữa tối dưới ánh nến.”
Ôi trời, màu mè thật đấy.
Nhưng… bàn tay tôi lại không kiềm được mà đưa ra nắm lấy tay anh.
Thôi được rồi, là tôi màu mè.
Tổ trình cũng biết chơi lớn ghê, họ sắp xếp chúng tôi ăn tối bờ biển.
Gió biển lồng lộng, tiếng sóng vỗ rì rào, ánh nến bập bùng…
Bỗng nhiên tôi lại nghĩ đến chuyện sau hôn với Phó Trình, chúng tôi chưa từng hẹn hò lấy một lần.
Cũng chưa đi tuần trăng mật.
Tổ chức xong hôn lễ, anh như khỏi thế giới.
Thậm chí giấy đăng ký hôn cũng bị anh mang đi mất.
Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy bực.
Tay cắt bít tết bắt đầu mạnh dần, tiếng dao nĩa nghiến lên đĩa nghe chói tai vô cùng.
“Lăng tiểu thư đang có bất mãn gì với món bít tết này sao?”
Nghe thấy nói trầm thấp của anh, tôi nhìn xuống dao nĩa sắp tóe lửa trong tay, gượng:
“Ha ha, không đâu, món này ngon em phấn khích mức mà~”
Suýt nữa thì quên mất mình vẫn đang ghi hình.
Tôi lập tức chỉnh lại biểu cảm, tỏ ra vô cùng hài lòng.
Ngay lúc đó, một phần bít tết đã được cắt sẵn được đặt trước mặt tôi.
Phần của tôi thì bị anh lấy đi.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Nhưng anh thì cư xử như chuyện hiển nhiên, rất tự nhiên, không hề giải thích.
Đến tôi liếc thấy ống kính máy quay đang áp sát.
Tôi hiểu ra ngay.
Tôi liền cầm champagne trên bàn, giơ lên mời:
“Phó lão sư, em kính anh một .”
Anh không vội, chỉ nhìn tôi, rồi lại nhìn rượu trong tay tôi, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Tôi nghiêng đầu, khẽ ra hiệu.
“Chỉ nhấp một ngụm thôi, đừng phụ khung cảnh đẹp thế này, thầy thấy đúng không?”
Anh cầm lấy rượu của mình, cụng nhẹ với tôi.