Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Hồng chúc lay động, lụa đỏ treo cao.

Trong ngày đại hỉ , ta lại t r ó tay t r ó chân, trơ mắt bà bà bôm bốp vào phu quân mình.

Bà vừa vừa lẩm bẩm: “Lạ thật, g ậ nãy ta đ á n nặng lắm đâu, thằng con trông cứ như sắp c ế t nhỉ?”

Ta mà tim đập chân run, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Trước kia chỉ nghe đồn Lữ Phượng Vân hung hãn khác thường, nay tận mắt chứng kiến mới thấy chấn động tâm can.

Bấc nến nổ lách tách chẳng át tiếng thở dài của ta.

Lữ Phượng Vân ngờ vực quay đầu lại.

Bốn mắt nhau, ta nín thở, bà thì đăm chiêu suy nghĩ.

Hồi lâu sau, bà là người phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Bà vỗ trán một , mặc kệ Thượng Quan Thập Nhị đang s ù b ọ t mép vì , rảo bước bàn lấy một miếng ngọt nhét vào miệng ta.

“Đói phải không?”

Ta động nhai hai miếng, vị ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi, bụng rỗng tuếch cả ngày trời thức thời kêu ùng ục.

“Ta biết ngay mà.”

Lữ Phượng Vân đắc ý nhướng mày, cởi hết dây t r ó trên người ta , lại bưng cả đĩa trước : “Dù thằng Thập Nhị đang ngất, chẳng ai tranh với con đâu, ăn nhiều vào.”

Ta t r ó quá lâu, cổ tay vừa nâng run lẩy bẩy.

Sau vài lần thử không thành, Lữ Phượng Vân mất kiên nhẫn.

Bà cầm một miếng dí vào môi ta: “Đừng phí sức nữa, để nương đút cho.”

Ta chút ngại ngùng nhưng không chịu nổi cơn đói, cứ nương theo tay bà mà ăn sạch đĩa .

Bà đặt đĩa xuống, rút khăn tay từ ngực áo lau miệng cho ta: “No ?”

Ta ngượng ngùng gật đầu, cảm ơn kịp thốt thì mắt liếc thấy cả khuôn Thượng Quan Thập Nhị đang úp sâu vào chăn nệm, sợ mức lắp bắp.

“Hắn… hắn… kia… sẽ… sẽ ngạt… ngạt c ế t mất…”

“C ế t dở!”

Lữ Phượng Vân kêu một tiếng, luống cuống lật người Thượng Quan Thập Nhị lại.

Thấy nhi tử tím tái vì ngạt, bà vung tay thêm một : “Thập Nhị, đừng c ế t!”

2

ta là quan của Thái viện, trong nhà chứa đầy điển tịch dược.

Ta từ nhỏ mưa dầm thấm đất, biết châm cứu huyệt vị thể khiến người hôn mê tỉnh lại, nhưng từng biết vào kỳ hiệu .

nên khi Thượng Quan Thập Nhị mở mắt, ta không kìm mà thốt khen ngợi từ đáy lòng: “Đúng là diệu thủ hồi xuân!”

Lữ Phượng Vân xua tay, tỏ ý chút chuyện cỏn con không đáng nhắc tới.

Thượng Quan Thập Nhị vẫn choáng váng, rõ ràng nắm bắt tình hình.

Hắn chống nửa người dậy ghé sát vào ta, xuống tỉ mỉ hồi lâu thốt ba chữ.

“Nàng là ai?”

Ta chỉ vào mình, ngập ngừng đáp: “Ta ư? Thẩm Thiên Kiều.”

Hắn ngẩn , cúi đầu hỉ phục cùng kiểu dáng trên người mình và ta, nhắm mắt day day ấn đường: “Hồ nháo.”

“Lệnh của mẫu, của người mai mối, lại là hồ nháo?” Lữ Phượng Vân bất mãn xen vào.

Thượng Quan Thập Nhị liếc xéo mẫu , cầm sợi dây thừng vứt lộn xộn bên giường lắc lắc: “Nhi tử là Thiếu khanh Đại lý tự, mẫu lại hành xử như cường đạo, người trói nữ nhi nhà họ Thẩm về đây, phải hồ nháo ?”

Lữ Phượng Vân nghẹn , mắt thấy bà lại sắp vung tròn cánh tay , ta vội vàng ôm sợi dây thừng vào lòng, gấp gáp đính chính: “ nói vậy, người trói ta là ta chứ không phải mẫu chàng.”

3

nàng?” Thượng Quan Thập Nhị rõ ràng không tin, “Thẩm quan xưa nay an phận thủ thường, không thể làm chuyện bá đạo nhường .”

Ta cười gượng một tiếng: “Người không thể tướng mạo, ta thực khá là bá đạo đấy.”

Thượng Quan Thập Nhị muốn nói gì đó, Lữ Phượng Vân mất kiên nhẫn búng tay một .

Hai bóng người nghe lệnh lao từ sau bình phong, tốc độ nhanh mức ta kịp rõ thì Thượng Quan Thập Nhị giữ chặt tay, bóp mở miệng.

Lữ Phượng Vân cười hì hì gian xảo, bóp cằm nhi tử đổ ộc một chén chất lỏng không rõ tên vào.

Thượng Quan Thập Nhị giãy giụa vô ích, sặc đỏ bừng , ho sù sụ.

Ta nuốt nước bọt, co rúm vào góc tường.

Đáng sợ quá, thật sự quá đáng sợ.

nhưng Lữ Phượng Vân dường như chẳng định tha cho ta, bà quay người lại, cười tủm tỉm lắc lắc ngón tay với ta.

Ta ngầm hiểu ý, giật lấy chén trong tay nha hoàn, nhắm mắt uống cạn một hơi.

Uống xong sợ bà không tin, ta dốc ngược chén xuống, chứng minh không giọt nào.

lắm.” Lữ Phượng Vân hài lòng vỗ tay, “Không hổ là con dâu tốt do chính tay ta chọn, , rượu hợp cẩn hai đứa uống , động phòng cho tốt đi.”

Dứt , bà vươn vai một , dẫn nha hoàn đi thẳng cửa không thèm ngoảnh lại.

 

 

Tùy chỉnh
Danh sách chương