Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Ta không biết tửu lượng của Thượng Quan Thập Nhị thế nào, ta nhận rõ ràng bản thân đang bắt đầu mơ màng.
Mũ phượng đầu nặng trịch khiến ta vốn đã choáng lại càng thêm quay cuồng.
Ta muốn bàn trang điểm tháo tóc chân nam đá chân chiêu đứng không vững, loạng choạng một cái cắm đầu ngã xuống.
“Nàng không chứ?” Thượng Quan Thập Nhị chọc chọc vào ta.
Ta xua tay, trí tỉnh táo không điều khiển nổi tứ chi, sau vài cú giãy đành đạch, hỉ phục đã lấm lem bụi đất.
Ta che , chút ngượng ngùng: “Chê cười , huynh đài.”
“Ai là huynh đài của nàng…”
Thượng Quan Thập Nhị nhíu mày cúi xuống vớt ta , điều động tác của hắn chẳng nhanh nhẹn gì cho cam, hì hục mãi mới miễn cưỡng kéo được ta giường.
“Ta hết sức , nàng bò vào .”
“Được thôi.”
Ta bám vào mép giường nhích từng chút một, sờ trúng con rắn liền thuận tay đưa cho hắn: “Đại ân không lời nào tạ hết, con mãng xà bảy màu tặng cho huynh đài vậy.”
Thượng Quan Thập Nhị vẻ không tình nguyện: “Ta không thích rắn.”
Ta gật đầu, nhét con rắn vào trong ngực: “Vậy lần sau ta tặng cái khác.”
Hắn trầm ngầm giây lát, lại lôi con rắn từ trong ngực ta ra: “Cẩn thận rắn cắn.”
Ta xua tay: “Không , phụ thân ta là y quan lợi hại nhất Thái y viện, cắn chết chữa cho sống lại được.”
Hắn dường như thấy lời ta nói rất , gật đầu thật mạnh một cái nhét trả con rắn vào vạt áo ta.
xong những việc , hắn thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn chui tọt vào phía trong giường.
“Ta ngủ đây, nàng nhớ thổi nến, chói mắt lắm.”
Ta phía ngọn nến đỏ, lắc đầu quầy quậy: “Xa quá, ta không đâu.”
5
Chiếc giường rất rộng rãi, lại nghèo nàn mức chỉ đúng một cái chăn.
Ta vỗ vỗ Thượng Quan Thập Nhị: “Chia chăn cho ta một ít.”
“Không, ta lạnh.” Hắn từ chối, thuận thế quấn chăn chặt hơn.
Ta đạp hắn một cái: “ lại bắt nạt khác thế hả?”
Hắn hừ nhẹ, trở tay giật luôn cả cái gối: “Ta cứ bắt nạt đấy, nàng báo quan .”
Lửa giận bốc ngùn ngụt tận đỉnh đầu, ta đấm thùm thụp vào hắn.
Hắn bị đánh phải né tránh lung tung, túm chặt chăn co rúm vào góc giường: “ nàng lại đánh ?”
“ khi báo quan phải đánh trống kêu oan chứ.” Ta vung nắm đấm, “Đưa chăn đây, không ta đánh nữa.”
“Ta lạnh thật mà.” Hắn ôm chăn nhét thêm vào lòng, vẻ đầy miễn cưỡng.
“Không đưa đúng không?” Ta móc nửa khúc rắn ra, bóp chặt bảy tấc, nhe răng đe dọa, “Không đưa chăn, ta thả rắn cắn , cắn xong ta không thèm cứu, cho đau chết .”
“Vậy mỗi một nửa được không?”
Hắn cúi đầu, đẩy chăn phía ta, giọng điệu mang chút ý tứ cầu xin.
Ta vốn mềm lòng, nhất là khi thấy dấu tay tát đỏ ửng vẫn in hắn.
Thế là ta miễn cưỡng nâng tay hắn , đập tay một cái: “Thành giao.”
Thỏa thuận xong xuôi, ta ăn ý phân công.
Hắn thổi nến, ta buông màn.
Đêm đó, ta, Thượng Quan Thập Nhị và cả con rắn đều ngủ rất ngon.
6
Hôm sau trời sáng, Thượng Quan Thập Nhị đã vội vội vàng vàng dậy.
Ta ngáp ngắn ngáp dài, lạ lẫm hắn: “Bên ngoài hỉ phục lại khoác quan phục, thẩm mỹ của Thượng Quan đại nhân độc đáo thật đấy.”
Động tác hắn khựng lại, ngước mắt ta, vành tai lẫn cổ lập tức đỏ bừng, tay thắt đai run theo.
Ta nghiêng đầu nửa ngày, ngờ rằng lời khen buột miệng của mình hắn vui mức không biết đông tây nam bắc.
Thế là ta vuốt lại mái tóc rối, xuống giường hắn, nhẹ nhàng ấn tay hắn xuống cầm lấy đai , ngẩng đầu cười với hắn: “Để ta giúp .”
Hắn mím môi, yết hầu khẽ động: “Đa tạ.”
Đai vòng qua bên eo hắn, thắt chặt lại dưới bụng nhỏ, ta cụp mắt chăm chú vào động tác tay, hoàn toàn không để ý hơi thở của hắn ngày càng nặng nề.
Thắt xong đai , ta thuận tay vuốt phẳng nếp nhăn quan bào, lùi lại bước, hài lòng chiêm ngưỡng tác phẩm của mình.
Thượng Quan Thập Nhị dáng cao ráo, dù khoác lớp áo ngoài vai vẫn rộng eo vẫn thon, cân đối đẹp đẽ.
Nhớ lại xúc khi áp sát eo hắn lúc nãy, ta bỗng nóng ran, chợt thấy mối hôn sự không tệ, ít nhất gả được cho một lang quân tuấn tú.
Đang nghĩ ngợi Thượng Quan Thập Nhị tiếng.
“Mối hôn sự khó cho nàng , nay ván đã đóng thuyền, nếu đưa nàng phủ danh tiết của nàng xem như hủy hoại.”
Ta nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, hắn lảng tránh, che miệng ho một tiếng: “Thượng Quan Thập Nhị ta nhận là quân tử, tuyệt đối sẽ không dùng thân phận phu quân để ép buộc nàng, sau nàng ở nhà Thượng Quan cứ sống như thời ở khuê phòng, chỉ mong nàng được vui vẻ qua ngày.”
7
Hắn quả nhiên là quân tử, nói được được.
Cùng ta bái xong từ đường, hắn liền lấy cớ chỉnh hồ sơ mà dọn vào Đại ở.
Ta động trộm vui mừng, dù Thượng Quan Thập Nhị không ở nhà, chăn gối sẽ hoàn toàn thuộc ta.
Suốt nửa tháng liền, ta sống vô cùng vui vẻ.
Ban ngày trồng thảo dược, phơi thảo dược.
Chiều tối ăn bữa dược thiện do tiểu trù phòng nấu, đêm ngâm mình trong bồn thuốc, khi ngủ thể nằm giường La Hán xem thoại bản hóng gió.
Thế , ta bên thư thái bao nhiêu Lữ Phượng Vân bên kia phiền muộn bấy nhiêu.
Bà nói bát của ta và Thượng Quan Thập Nhị cực kỳ hợp, khăng khăng ta là trời sinh một cặp, là thần tiên quyến lữ.
Bà tuyệt đối không cho phép cảnh phu thê mỗi một nơi.
Thế là bà sai nhà bếp vài món điểm tâm, lại ấn ta ngồi bàn trang điểm chải chuốt hồi lâu, đích thân tống ta xe ngựa Đại .
Bánh xe lăn bánh, Lữ Phượng Vân đứng đầu con sư tử đá ở cổng vẫy tay với ta.
“Kiều Kiều, không mang được Thượng Quan Thập Nhị nương sẽ gửi cả chăn đệm của con Đại đấy.”