Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Vết cắn vốn chỉ là thương tích nhỏ, bác sĩ giúp tôi sát trùng, băng bó lại. Khuya khoắt thế này, tôi áy náy chỉ nói một câu cảm ơn.
Anh trai tôi thì trắng mắt suýt lật ngược: “Em biết lúc nãy anh đang mặc đồ ngủ không? Nhận được điện thoại liền phi xe qua ngay, biết không?”
“Kết quả thì ra sao? Em bị đá, còn bị đánh? Không phải em mạnh miệng lắm à, tát lại cho bỏ tức đi là xong chứ gì?”
“Ra ngoài đừng nói là em là em gái anh!”
Anh trai ruột của tôi – Lục Tử Duyệt, nghề nghiệp: huấn luyện viên thể hình.
Vai u thịt bắp, cao lớn dũng mãnh.
Con người cực kỳ “nho nhã học rộng”: mở miệng là chửi mắng, chém gió đến nát cả cha mẹ thiên hạ.
Điều quan trọng nhất, anh luôn coi việc châm chọc tôi làm niềm vui.
Chỉ tiếc hôm nay tôi chẳng còn hơi sức để đấu võ mồm với anh.
Ôm lấy cánh tay quấn băng, ngực tôi nghẹn khí không thở nổi, khóe môi run run rồi bật khóc nức nở: “Hu hu, anh ơi, nó cắn em đau lắm…”
“Ai da ai da, được rồi được rồi!”
Anh tôi chịu không nổi cảnh này, vội ngồi xổm xuống giúp tôi lau nước mắt: “Chỉ là một thằng đàn ông thôi, đáng gì phải thế chứ…”
Tôi giận dữ chìa tay ra trước mặt, anh lập tức đổi giọng: “Được rồi, được rồi, hắn quá tệ, em quá thảm, được chưa?”
Lúc này tôi mới ngừng khóc, nhưng trong lòng vẫn ấm ức vô cùng.
“Thực ra em từng nghi ngờ anh ta ngoại tình rồi…” Vừa chạm phải ánh mắt phẫn nộ ngỡ ngàng của anh, tôi chỉ cười khổ, nuốt ngược lời xuống: “Không sao, chia tay là xong…”
Chuyện ngoại tình chỉ là khúc nhạc đệm.
Tôi và Chu Nguyên Khải vốn là bạn học cùng trường, từng là một đôi đẹp như mơ. Sau khi tốt nghiệp, tôi vẫn giữ group “Tường tỏ tình” của trường trên QQ. Vô tình phát hiện một đàn em viết tên Chu Nguyên Khải để tỏ tình công khai.
Tức quá, tôi lập tức vào phần bình luận tìm cô ta đối chất. Không ngờ phát hiện Chu Nguyên Khải tự xưng mình độc thân!
Vì chuyện đó, Chu Nguyên Khải dỗ tôi suốt mấy ngày, hết ăn uống lại tặng quà, mới dẹp được cơn sóng gió. Thế nhưng chính cái chi tiết nhỏ tôi bỏ qua ấy, lại dẫn đến bài học cay đắng hôm nay.
Tôi chìm trong hồi ức, nhưng lại bị tiếng quát của anh trai kéo về thực tại: “Không sao? Sao mà gọi là không sao được?”
“Người ta đánh em, em còn chạy về đây co vòi, em thấy mình bình thản ngầu lòi lắm đúng không?”
Anh trai mắng như tát nước.
Bên cạnh lập tức có y tá ló đầu ra nhắc: “Đây là bệnh viện! Yên lặng chút!”
Anh lập tức cụp giọng: “Xin lỗi xin lỗi, tôi mắng em gái tôi thôi.”
Cảnh đó làm tôi vừa tức vừa buồn cười, đạp nhẹ anh hai cái rồi lại muốn khóc tiếp.
“Đau thế cơ à? Thôi nín đi, anh thương mà…”
Anh xoa đầu tôi dỗ dành rồi lẩm bẩm: “Nhưng đàn ông gì mà còn đi cắn phụ nữ, mất mặt, vô liêm sỉ…”
“…Không phải anh ta…” Tôi cúi đầu, lắp bắp: “Là… là con gái anh ta…”
Anh trai tôi suýt nhảy dựng: “Con gái?!!”
Cô y tá vừa nãy lại ló đầu ra: “Yên tĩnh! Đây là bệnh viện!”
Anh tôi vội làm động tác im miệng, lôi tôi ra tận cổng bệnh viện mới gào lên: “Con gái???”
“Từ bao giờ có thêm một đứa con gái thế?!”
“Không phải hai người yêu nhau bốn năm, sắp đính hôn sao?!”
“Con ai? Ai đẻ?!”
“Đừng nói là em đẻ nhé???”
6.
Người ta nói “quan tâm quá hóa loạn” quả thật không sai.
Tôi vừa tức vừa buồn cười: “Anh bình tĩnh đi, làm sao mà là em sinh được! Là vợ anh ta ở quê sinh.”
“Vợ ở quê? Nó đã kết hôn? …Là phạm tội bigamy* hả?” Anh tôi chết lặng.
*: Bigamy nghĩa là tội hoặc hành vi kết hôn với một người khác trong khi vẫn đang có vợ/chồng hợp pháp.
Tôi bất lực: “…Em với anh ta còn chưa đăng ký kết hôn mà.”
“Không, nhưng nó cưới từ bao giờ? Sao anh không biết?”
“Anh không biết thì cũng bình thường thôi, nếu không bị họ đến tận cửa tìm người em cũng chẳng biết.”
Tôi cười khổ, rồi lại nhớ ba người kia vẫn đang trong nhà tôi.
“Bọn họ vẫn còn ở đó… em chưa nghĩ ra phải làm sao.”
“Nhưng em nhất định không để họ được yên.”
“Kẻ ác, kẻ tiện ắt phải chịu báo ứng!!!”
7.
Chu Nguyên Khải sinh ra ở một ngôi làng hẻo lánh miền Nam, mười mấy năm qua là người duy nhất đỗ đại học. Gia cảnh nghèo khổ, chẳng khác gì bần cùng. Trên có cha mẹ ngoài bảy mươi, dưới có cháu nhỏ, lại thêm bốn bà chị, tên ai cũng có chữ “Di”.
Cả gia đình là tượng trưng điển hình của sự gia trưởng, tư tưởng trọng nam khinh nữ đến mức tàn dư phong kiến.
Mà Chu Nguyên Khải, với tư cách người đàn ông duy nhất thoát ra khỏi ngôi làng, có học thức, có tầm nhìn, tất nhiên gánh trách nhiệm gia đình.
Năm ba đại học, khi tôi đi thực tập ngoài trường thì quen anh ta. Anh ta bề ngoài lịch thiệp, tướng mạo không tệ, chúng tôi nhanh chóng yêu nhau.
Ban đầu, Chu Nguyên Khải rất kiêng dè khi nhắc đến gia đình, gần như không nói. Mãi đến khi tôi nhiều lần truy hỏi, anh ta mới tiết lộ chút ít.
Khi đó, tôi tưởng anh ta kiên cường, có chí, nghĩ rằng học đại học rồi thì phải tiến bộ, không bị gia đình ràng buộc quá nhiều.
Còn tôi là con gái nhà thương nhân có điều kiện, gia đình trung lưu, nhưng đủ để nuôi tôi đầy đủ.
Ra trường, tôi một lòng tin tưởng Chu Nguyên Khải. Bố mẹ vốn không thích anh ta, chỉ sắp xếp cho một vị trí thấp trong công ty. Nhưng anh ta từng bước leo lên chức cao, khiến bố mẹ tôi dần công nhận.
Tôi không muốn gọi anh ta là “phượng hoàng nam”. Nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ tôi đã sai.
8.
Anh tôi bắt đầu lôi điện thoại ra.
Tôi vội cản: “Anh làm gì thế? Đừng gọi cho bố mẹ nhé!”
“Anh gọi làm gì, đồ phiền phức.”
Anh liếc tôi một cái: “Hơn mười giờ rồi, bố mẹ ngủ cả rồi, gọi dậy làm gì.”
“Anh gọi cho sếp xin nghỉ phép, lo xong chuyện của em đã.”
Tôi lí nhí: “Ờ…”
Anh tôi tính khí mạnh mẽ, dứt khoát.
Gọi điện xin nghỉ xong liền lái xe hơn hai mươi phút đến thẳng nhà tôi.
Căn hộ này vốn bố mẹ mua cho tôi, sổ đỏ đứng tên tôi, hiện giờ tôi và Chu Nguyên Khải cùng sống.
“Bộp bộp!”
Tôi vừa đưa chìa khóa thử mở, phát hiện cửa bị khóa trái.
Anh tôi nổi nóng, đập cửa rầm rầm: “Mở cửa!”
“…Ai đó…”
Là giọng người phụ nữ kia, còn mang chút ngái ngủ. Tôi giật mình chau mày.
“Cô là ai?”
Cửa hé một khe hẹp, ánh mắt cảnh giác nhìn ra ngoài. Chính là người đàn bà tên Lan Nhược.
Thấy tôi, cô ta theo bản năng định đóng cửa lại.
“Tch!”
Tôi lập tức giữ chặt tay nắm cửa, anh tôi cũng chen vai vào khe cửa, dùng sức mạnh ép ra, một hơi đẩy bật cửa.
“Cô là ai?” Anh tôi cao một mét chín, đứng trên áp lực, giọng lạnh lùng: “Đây là nhà em gái tôi. Cô là ai mà dám ở đây?”
Người phụ nữ sợ hãi lùi mấy bước, không dám nói câu nào, vội vã chạy về phía phòng ngủ.
Tôi bật hết đèn phòng khách, thấy mọi thứ vẫn gọn gàng sạch sẽ, chỉ có thêm hai chiếc ly thủy tinh, tủ giày thiếu mất hai đôi dép nữ. Vào nhà vệ sinh, còn thấy hai chiếc bàn chải mới.
Quả thật không nói dối, hai người này đúng là đã dọn vào ở!
Cơn giận trong tôi bùng lên, bước nhanh tới phòng ngủ. Chỉ thấy người phụ nữ kia đứng lúng túng bên cạnh. Chu Nguyên Khải thì vẫn nằm trên giường, mơ màng chưa tỉnh, mặt mày ngơ ngác, như thể chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Bên cạnh anh ta, chăn gối lộn xộn, rõ ràng có dấu người ngủ qua.
Tôi lạnh mặt nghĩ: Ngày mai phải đốt cái giường này đi.
“Khả… Khả Dư?” Chu Nguyên Khải dụi mắt, ngạc nhiên thấy tôi trở lại: “Sao em lại về?”
“Đây là nhà của tôi.” Tôi chỉ thẳng mặt: “Anh cùng người đàn bà kia và con bé kia, tất cả cút ra khỏi đây cho tôi.”
Đúng lúc ấy, tiếng gầm giận dữ của anh trai tôi vang lên: “Định làm gì đấy? Đánh người phải không? Đừng tưởng mày là con nít thì tao không có cách trị!”
9.
Tôi lập tức chạy ra xem thì thấy con bé kia cũng tỉnh rồi, đang giương nanh múa vuốt chắn trước cửa phòng ngủ phụ, nhưng hoàn toàn không thể vượt qua phòng tuyến của anh trai tôi.
Nhìn là biết ngay, nó ngủ ở phòng phụ. Mà phòng phụ vốn là phòng của Chu Nguyên Khải, còn tôi luôn ngủ ở phòng chính.
Ba người này tự sắp xếp chỗ ở cho mình đâu ra đấy, cứ như tôi mới là kẻ ngoài cuộc vậy.
“Vừa rồi mày cắn tao, tao chưa tính sổ. Bồi thường tiền thuốc men đi?” Tôi lạnh lùng nhìn nó.
“Tuổi mày còn nhỏ thì không sao, nhưng mày có người giám hộ, chính là mẹ mày.”
“Nếu mày còn làm loạn, tao sẽ báo công an bắt mẹ mày đi!”
Dù sao nó cũng chỉ là một bé gái sáu tuổi, chưa đủ để tính là ẩu đả, mà có báo án thì xử lý cũng phiền phức. Tôi chỉ dọa cho bọn không biết luật này sợ mà thôi.
Quả nhiên, con bé lập tức im bặt, co người chạy đến ôm chặt chân mẹ. Nhưng ánh mắt nhìn tôi thì vẫn đầy thù ghét.
“Bọn họ là ai?” Anh tôi gườm gườm nhìn Chu Nguyên Khải: “Anh dắt hai người lạ vào nhà để làm gì? Hả? Còn nằm ngủ say sưa? Trong khi em gái tôi vừa phải đi bệnh viện băng bó, anh lại quay về ngủ cho ngon lành?!”
Chu Nguyên Khải cúi đầu, im lặng không dám đáp.
Con bé bất bình hét lên: “Không cho chú nói xấu ba cháu!”
Người phụ nữ vội kéo nó lại, nó mới miễn cưỡng ngậm miệng.
Anh tôi cười nhạt: “Ba mày biết tao là ai không? Tao là anh chồng nó!”
Anh chỉ thẳng vào tôi, quát lớn: “Biết nó là ai không? Con nhóc, mày không phân biệt nổi đúng sai à?!”
“Ai nói chứ! Cô ta chính là tiểu tam!” Con bé chẳng chịu thua, gào to, mặc cho mẹ nó giữ chặt.
“Ba cháu là của mẹ cháu! Mẹ cháu mới là vợ chính! Cô ta là tiểu tam!”
“Ha!”
Tôi không giận mà bật cười: “Mày nghĩ là tao phá vỡ gia đình mày? Nếu không có tao thì ba mày sẽ về sống tốt với mẹ mày, có đúng không?”
“Mày sai rồi.” Tôi dịu giọng, ngồi xổm xuống, kéo nó lại, buộc nó phải nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Ba mày là một thằng khốn nạn. Tao mới là kẻ bị lừa gạt. Còn bi kịch của mẹ mày sẽ chẳng bao giờ dừng lại, bởi ngoại tình chỉ có hai loại: hoặc là không bao giờ, hoặc là vô số lần.”
Nó định chạy nhưng bị tôi túm tóc kéo lại, một tay bóp chặt gương mặt nó, nhìn thẳng vào mắt mà nói từng chữ: “Tao thương hại mày.”
Đồng tử nó run rẩy dữ dội, hoảng loạn thấy rõ.