Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi như đang lại, rồi đột nhiên nắm chặt tay tôi:
“ , mẹ thật sự thấy có gì đó rất đáng ngờ. Mẹ cuối cùng năm đó, ba con nói đi cùng chú Hai ra ngoài mua thuốc lá, vậy mà đi mãi đến gần sáng mới về.
Lúc về, chỉ có một mình ba con, người bẩn thỉu, dáng vẻ hoảng loạn, nói là té ngã.
Rồi đột nhiên ba con nói phải quay về thành phố, hôm đó chính mẹ là người lái xe đưa cả nhà đi.”
mẹ nói, tôi cũng dần lại.
Cũng trong chuyến đi đó, chúng tôi từng gặp Lữ Giai Giai – mối tình đầu của anh họ.
Rồi không lâu sau khi trở về, công việc kinh doanh của ba – vốn đang ổn định – đột ngột gặp biến, lỗ mất hàng trăm triệu.
Vài tháng sau, chú Hai nói muốn sửa nhà cũ, lại xin ba tôi hơn trăm triệu, chính là sửa nhà mà gia đình Lưu Bằng phụ trách.
Tất cả những chuyện này, như được một sợi chỉ vô hình xâu lại, dần lộ ra một bức tranh toàn cảnh rõ ràng đáng .
Nhưng lúc này, đầu mối trong tay chúng tôi vẫn mù mịt.
Tôi chỉ nhẹ nhàng an ủi mẹ vài câu, rồi lặng lẽ cùng bà ăn nốt đĩa bánh không mùi vị.
Sau khi đưa mẹ đi nghỉ, tôi ngồi một mình trong phòng khách, bắt đầu xâu chuỗi lại toàn bộ mọi chuyện.
Rất nhanh, một ý vô cùng liều lĩnh rùng rợn hiện ra trong đầu khiến tôi nổi da gà, lạnh buốt từ đầu đến chân.
Sự biến mất bí ẩn của Lữ Giai Giai.
Sự hoảng loạn của ba tôi đêm đó.
Cái giường đập bỏ rồi bỗng nhiên xây lại.
Sự né tránh của chú Hai…
—
Chẳng lẽ, đêm đó, ngay dưới cái giường tôi vừa nằm… là một người?
Chỉ cần tưởng tượng đến thôi, tôi đã đến mức tóc gáy dựng đứng, bật dậy khỏi ghế như có điện giật.
Vậy ba tôi ?
Ông đóng vai trò gì trong tất cả chuyện này?
Tôi chợt đến sự “bao dung không giới hạn” của ông họ hàng, đến cái cách chú Hai cứ như đang hút máu mà rút tiền từ túi ông không ngừng nghỉ…
Chẳng lẽ, ông biết tất cả?
bao che cho chú Hai, thậm chí dùng tiền giúp chú bịt miệng sự thật?
Nhưng… không đúng.
Nếu ba tôi thật sự biết bí mật trong căn nhà đó, ông lại chủ động nhắc đến chuyện về nhà cũ?
Tại lại tôi ngủ trên một cái giường… có đang đè lên xác người?
Ông trông giống như chẳng hề hay biết điều gì quan đến căn nhà .
Tôi không dám sâu thêm nữa — mọi thứ đang dần vượt khỏi khả năng chịu đựng nhận thức của tôi.
Hơn 12 giờ đêm, ba tôi về nhà, người nồng nặc mùi rượu.
Vừa bật đèn phòng khách, ông giật mình khi thấy tôi đang ngồi lặng thinh trong bóng .
“Là à!” – ông thở phào, vỗ ngực rồi nhảy lò cò cởi giày, “Con làm gì tắt đèn ngồi đó? Hù chết ba!”
“Ba cái gì vậy?” – tôi thử thăm dò, nhấn từng chữ.
“Lữ Giai Giai… phải không?”
Ba tôi khựng lại.
Một lúc lâu sau, ông ngẩng đầu lên, chỉ tay tôi:
“Nói bậy bạ cái gì đó con nhóc kia, ai là Lữ Giai Giai? Đừng có nghi thần nghi quỷ. Ba con đây trước sau như một, chung thủy mẹ con!”
“Con nói đến bạn gái cũ của anh họ, cô gái mà tụi mình từng gặp , sau đó bỗng dưng biến mất.”
Tôi kéo dài giọng, giữ vẻ bình thản:
“Ba xem… có khi nào cô … chết rồi không?”
“Chết cái gì mà chết!” – ông trợn mắt, biểu cảm hoàn toàn là ngạc nhiên –
“Chia tay thôi mà. Nửa đêm rồi, nói chuyện xui xẻo.”
“À, không có gì đâu. Gần đây con đọc tiểu thuyết trinh thám, có vụ giết người rồi trát xác tường. Tự dưng con … liệu có ai từng giết người rồi đổ bê tông chôn trong… giường không?”
“Giường trong rỗng đốt lửa, con chả biết gì cả.”
Ba tôi nhíu mày lắc đầu:
“Nửa đêm nửa hôm nói mấy chuyện rùng rợn, đáng lắm đấy. đừng có kể mẹ con, bà yếu tim, đừng làm bà .”
“Dạ biết rồi, hai người đúng là dính nhau như keo.”
Tôi giả vờ nhẹ nhàng cười, như chẳng có gì bất thường.
Ngay khi ông sắp phòng tắm, tôi hỏi thêm một câu:
“Ba , tại chú Hai cứ nhắc đến căn nhà cũ là lại hoảng hốt như vậy?”
“Không biết.” – ông nhún vai, vẻ mặt như thật sự không quan.
8
Tôi không dám báo công an ngay .
Thứ nhất, chuyện “dưới giường có xác người” thật quá điên rồ — chẳng có bằng chứng, mà tự dưng lại bảo người ta đến đào bới giữa nhà chẳng khác gì đánh động đối phương.
Thứ hai, tôi thật sự chưa dám chắc ba tôi quan thế nào.
Thành thật mà nói, tôi ích kỷ… tôi mất đi người thân.
Tôi chỉ có gắng tìm thêm bằng chứng, tự ra sự thật.
Sáng hôm sau, tôi hệ Lưu Bằng.
Tôi nhắc chuyện qua nữ streamer anh ta thích vừa được lên bảng xếp hạng, dùng đó kéo gần khoảng cách, khiến anh ta vui vẻ mở lời.
Sau một hồi tám chuyện, tôi dẫn dắt chủ đề chính:
“Lưu Bằng, có chuyện này… chắc chỉ có anh giúp được em.”
“Chỉ có anh?” – anh ta mừng ra mặt, một chữ chỉ cũng đủ khiến anh hớn hở.
“Có chuyện gì em cứ nói, giao cho Tiểu Bằng ca là xong!”
“Chuyện là… hôm trước em về , lại nhà cũ của ba mẹ, em làm rơi một chiếc bông tai ruby rất đắt ngay trên giường .”
Tôi làm bộ ngại ngùng:
“Anh cũng biết đấy, em chú Hai không hợp nhau. Nhờ ông tìm chưa chắc lấy lại được. Em … hay là em gửi chìa khóa cho anh, nhờ anh lén tìm giúp em được không?”
Lưu Bằng đồng ý.
Vài ngày sau, buổi , anh ta nhận được chìa khóa lẻn nhà cũ.
Tôi tục giữ lạc anh, hướng dẫn anh lục tìm khắp nơi có .
Thật ra… chẳng có nơi nào “có ” cả, vì tôi có đánh mất bông tai nào đâu.
Không nằm ngoài dự đoán, anh ta lục tung cả căn phòng, vòng quanh cái giường hơn chục , vẫn không thấy gì.
Đúng lúc , tôi nhẹ nhàng chuyển đề tài:
“Tiểu Bằng ca này, em chuyện này nữa muốn nhờ.”
Tôi ngọt ngào gọi:
“ đồn nhà em có giấu của quý gì đó… hay anh tìm thử xem ?”
Lưu Bằng loay hoay một hồi, rồi như chợt ra điều gì:
“ ! Hình như cái giường nhà em có vấn đề!”
Tim tôi đập mạnh.
“Có một phần giường trát kín bằng xi măng, đặc ruột. Mùa đông chỗ đó không đốt lửa được.”
“Thật chứ?” – tôi thấp giọng hỏi, lòng rối bời.
Lưu Bằng khẳng định chắc nịch:
“Anh làm xây dựng bao nhiêu năm, chuyện này nhìn phát là biết.”
Lời anh ta nói, lại một nữa củng cho giả thuyết đáng trong đầu tôi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi Lưu Bằng, tôi hệ một anh bảo vệ cùng làm công ty.
… tôi gọi thẳng cho chú Hai.
Đầu dây kia, chú Hai đang chơi mạt chược, cười nói rôm rả, vừa nhận điện thoại đã tỏ rõ vẻ khó chịu.
Cho đến khi giọng anh bảo vệ — cũng là đồng hương — vang lên bằng tiếng :
“Ông Lý này, cái nhà cũ khu XX có phải của nhà ông không? Tôi vừa thấy có mấy người lạ ra vô, nói gì đó giống như là cảnh sát thường phục… tôi cũng không rõ, nhưng ông có gây chuyện gì không vậy?…
…Tôi là ai á? Tôi là ông Vương sống cạnh nhà XX đây. Hôm cưới con trai ông, tôi cũng tới ăn tiệc mà!”
đến đó, chú Hai vốn đang cao giọng gọi “Ngũ đồng!” liền biến sắc.
Tôi rõ tiếng ông hốt hoảng đứng bật dậy, làm đổ cả ghế.
Tôi biết, ông ta chắc chắn sẽ lao về nhà cũ — nơi mà tôi đã tình Lưu Bằng bày bừa ra một mớ hỗn độn.
rồi…
9
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, khi ba tôi đang chuẩn đi làm, chú Hai đã gọi tới xin tiền.
Khác hẳn mọi khi, này ông ta không hô hào đòi số lớn, chỉ nhẹ nhàng xin… mười lăm triệu.
Lý do đưa ra là: nhà cũ dột, cần sửa gấp.
Ba tôi khó hiểu:
“Nhà nào dột? Hôm trước tôi vẫn bình thường mà. Chẳng lẽ ông lại thua bạc, kiếm cớ xin tiền?”
“Thật đó, lão Tam. Giúp anh này đi, gấp lắm rồi, nay là phải thi công!” – ông ta vội vàng bịa lý do mới –
“Người nhà vợ thằng Siêu tháng sau sẽ kéo sang mười mấy người. Đám cưới trước do dịch nên không về được. Nếu không sửa gấp chẳng có chỗ cho họ .”
Tôi tình lục sẵn cuốn lịch phong thủy, từ phía sau chen lời:
“Chú Hai ơi, mai hãy làm đi. Con xem lịch rồi, mai là ngày tốt khởi công, hôm nay kiêng kỵ lắm.”
kia im lặng vài giây, rồi ông ta đập đùi đánh “bốp” một cái:
“Được! , mai làm!”
Ba tôi từ xưa vốn rất dễ mềm lòng, mười mấy triệu này cũng chẳng khiến ông do dự lâu.
Chẳng bao lâu sau, ông thở dài:
“Hôm nay ba bận cả ngày, mai sáng ba chuyển tiền cho.”
hôm đó, ba tôi đi làm về.
Tôi giấu mẹ, níu lấy ông:
“Ba, con xin nghỉ làm mấy ngày rồi, mình về lại nữa nhé.”