Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Yêu cầu đột ngột này khiến ba tôi ngạc nhiên.
Tôi còn bịa lại lý do cũ: nói là đánh rơi đôi hoa tai ruby mà bà ngoại để lại trên giường đất, sợ chú Hai thấy được sẽ giữ của riêng, phải tự mình về tìm.
Ba tôi chịu không tôi năn nỉ, lại thấy tôi bồn chồn lo lắng, đành xót con mà đồng ý.
Chiều hôm sau, ông xe đưa tôi trở lại quê nhà.
Lần này, tôi không nói gì chú Hai, kể cả , cũng chỉ nói là đi tác vài hôm.
Trên đường đi, nhìn phong quen thuộc hai bên đường cao tốc, tôi khẽ thở dài:
“Thật ra con thấy chú Hai như vậy cũng chẳng sung sướng gì. Tính toán đủ , nhưng nếu tính toán đến mức không còn ai bên cạnh nữa… thì có đáng không?”
“Con không hiểu đâu, ông ấy cũng từng chịu khổ nhiều rồi.”
Trong xe chỉ có hai cha con, hiếm ba tôi mở lòng, kể cho tôi nghe chuyện xưa cũ chất chứa trong lòng.
Từ thuở bé nghèo đói, không có gì ăn, chú Hai phải giấu các chị em để dành quả trứng luộc duy nhất bỏ vào đáy bát cơm cho ba tôi.
Rồi đến hồi ba cưới nhau, nhà quá nghèo, chú Hai sợ tôi chê nghèo không chịu lấy chồng, đã lén đi bốc vác trong hầm mỏ suốt tháng, chỉ để mua cho ba tôi một bộ vest cưới.
Cuối cùng thì gặp tai nạn hầm mỏ, suýt chút nữa mất mạng.
Ba tôi kể càng nhiều, lòng tôi lại càng chua xót.
Nói về tình thân, họ quả thực từng rất gắn bó.
Cũng vì thế mà chú Hai cảm thấy gì mình cho đi là đương nhiên, và… đòi lại cũng là đương nhiên.
xe chạy được nửa đường, tôi hỏi ông một câu cuối cùng:
“Ba, cả này… ba có từng chuyện gì thất đức chưa?”
“ là… không đâu.” – ông đáp.
Trong gương chiếu hậu, tôi thấy ông hướng về phía trước, ánh mắt bình thản.
Hy vọng… là thật sự không có chuyện gì…
10
Tới làng thì đã chập tối, tôi cùng ba thẳng đường tới nhà cũ.
Dù chỉ hai tuần không lại, nhưng không hiểu sao, tôi có cảm giác như đã xa cách .
Chú Hai rất mê tín, hôm nay là tốt theo lịch hoàng đạo.
Còn hôm qua và mai lại đều là kiêng kỵ.
tôi dám — hôm nay ông ta nhất định sẽ bắt đầu khởi .
Nếu thật sự có xác người được chôn dưới nền, thì đây chắn là chuyện không thể để ai biết.
Chú Hai nhất định sẽ đợi đến đêm khuya, không có người ngoài, dám hành động.
Tôi vừa hồi hộp, vừa sợ hãi.
Tôi hy vọng sự thật sẽ được phơi bày… nhưng đồng thời cũng mong tất cả chỉ là do mình nghĩ quá.
Tôi còn thầm cầu xin — mong chuyện này tuyệt đối không liên quan đến ba tôi.
Thật tiếc, tôi vừa bước đến trước cửa nhà cũ, thì đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng đục nền, bới móng.
Tất cả… như đang được chứng thực.
Tôi và ba đứng trước cửa phòng, nơi tiếng động phát ra.
viên gạch xi măng đã cạy lên, văng vãi khắp nơi, bụi mù mịt, che mờ đi cả sự thật tàn khốc phía sau.
Trong bóng tối, mơ hồ hiện ra… một thi thể khô quắt, đối tôi, đôi hốc mắt sâu hoắm như đang run rẩy mà cầu cứu…
Từng mảng xi măng vỡ tung, khiến thi thể ấy lắc lư như đang cố rên lên trong bất lực.
Từ bé tới lớn, đây là lần đầu tiên tôi thấy xác chết ngoài .
Lại còn là một cái xác khô đáng sợ như vậy.
Tôi theo phản xạ đưa tay lên bịt miệng, nhưng không thể ngăn tiếng hét thất thanh.
Chú Hai và anh họ đầu lại theo tiếng động.
Có thể là do nhiều mất ăn mất ngủ, hoặc do bụi xi măng kích ứng, lúc này đôi mắt chú Hai đỏ ngầu, giống như dã thú phát cuồng… hoặc… ác quỷ từ địa ngục trồi lên.
“Lão Tam? Văn Văn?” – ông ta nhìn ba tôi rồi lại nhìn tôi, lặp đi lặp lại, sau đó nâng cao chiếc máy khoan trên tay:
“Sao tụi bây lại ở đây?”
Ba tôi cũng trợn mắt nhìn, vẻ đông cứng chứa đầy hoảng sợ, hoang mang, hối hận lẫn không thể tin .
“Chuyện này… cái này… chẳng lẽ là…”
Ông không màng đến chú Hai, chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm vào bộ xương trắng xóa, nhưng lại không thể thốt cái tên đó.
“ Giai Giai! Có phải cô ấy không?” – tôi lên tiếng thay ông.
“Cô ấy chết thế nào? Sao lại chết? Không phải nói là cô ấy ra nước ngoài rồi sao? Không phải nói đã nhận và biến mất rồi sao?!”
Ba tôi lao tới, túm lấy cổ áo chú Hai, hoàn toàn không sợ ông đang cầm máy khoan còn đang chạy.
Mạch máu trên trán ông cộm, không rõ là giận dữ hay hoảng loạn:
“Rốt cuộc anh đã gì?! Tối hôm đó, năm năm trước, anh rõ ràng đã nói…”
Tim tôi đập thình thịch trong ngực, đến mức chính tôi cũng nghe thấy tiếng.
Hóa ra, chuyện này… vẫn dính líu tới ba tôi.
Ông biết.
Thậm chí đã tham gia.
Chú Hai vẫn cầm chặt máy khoan, hàm nghiến chặt như muốn liều mạng, nhưng sau một hồi giằng co, cuối cùng ông buông tay xuống.
“Lão Tam…” – đôi mắt đỏ ngầu của ông ta lúc này bỗng rơi xuống hai hàng nước mắt.
“Năm năm trước, lúc chú mày xe đâm trúng , con bé… thật ra lúc đó chưa chết. Nhưng sau đó thì…”
Ba tôi bắt đầu run rẩy toàn thân.
Từ lời trao đổi hai anh em, tôi dần mường tượng lại toàn bộ sự việc.
Tối hôm đó, năm năm về trước, ba tôi cầm chiếc xe của chú Hai, hai người cùng ra ngoài mua rượu và thuốc lá.
Ba đã uống rượu, vốn không xe.
Chú Hai lại khuyên: “Quê mà, đường làng giờ này gì có ai. Ai mà đi kiểm tra nồng độ cồn?”
Ba tôi uống say mềm, vẫn ngồi lên .
Rồi tại một con đường quê tối om, bất ngờ có một cô gái xuất hiện phía trước.
Ông đạp phanh nhưng không kịp — cô gái ngã gục xuống đất, máu chảy lênh láng ở chân và eo.
Lật người lên xem — là Giai Giai, bạn gái của anh họ.
Ba tôi hoảng loạn, lập tức tỉnh rượu, định bế cô lên xe:
“Nhanh! Phải đưa cô ấy tới bệnh viện!”
“Không được!” – chú Hai chặn lại.
“Cậu uống rượu, đưa cô ấy đi viện là cậu đi tù đấy! Cậu mau về thành phố. Để chuyện này tôi gánh. Tôi nói là tôi xe, tôi chở con bé đi viện. là bạn gái thằng , chắn sẽ thông cảm. Cùng lắm thì đền là xong.”
Vậy , đêm đó xảy ra gấp gáp về thành phố như tôi vẫn nhớ.
Không lâu sau đó, chú Hai bảo Giai Giai đồng ý hòa giải, nhưng yêu cầu bồi thường, lần lượt nhiều lần đòi ba tôi đưa — tổng cộng đến hàng trăm triệu.
Vài tháng sau, ba hỏi tình hình cô gái, thì chú Hai lại nói:
“Con bé đó không thật lòng thằng , còn đòi hỏi quá đáng, không chấp nhận được. Tôi đã bắt chia tay, rồi cô ta cũng rời đi, chẳng biết giờ ở đâu nữa.”
Nhưng giờ đây, trước bộ hài cốt lạnh lẽo kia, tôi nhận ra —
Giai Giai chưa từng đi xa.
Cô ấy… vĩnh viễn chẳng thể đi đâu được nữa.
Còn số kia… cô ấy chẳng bao giờ được dùng đến.
Vậy, rốt cuộc… ấy rơi vào tay ai?
“Phải, tôi đã gạt chú.” – lúc này, chú Hai có thể mở miệng nói ra sự thật năm xưa.
“Đáng trách là con Giai Giai không biết .
Hôm đó tôi vác về nhà, đặt lên giường đất, chăm sóc hôm.
Sau đó tôi nói đến chuyện hòa giải, lại đòi báo an.
tôi cãi nhau, lăn từ giường xuống đất.
Lúc giằng co, đầu đập mạnh vào cạnh giường… máu chảy rất nhiều… rồi…”
Nhà Giai Giai chỉ còn một người bà ngoại già sống trong vùng núi hẻo lánh, sau đó anh họ tôi viện đại một lý do rồi dễ dàng đánh lạc hướng.
Ba tôi vẫn túm chặt cổ áo chú Hai, không chịu buông:
“Là chết thật à? Cô ấy cứ thế mà chết? Các người cứ thế mà chôn cô ấy đi?
Cô ấy là con người! Là bạn gái của thằng đấy!”
Tôi nhìn con người trước mắt — ba tôi, chú Hai, anh họ , thậm chí là chính mình — ai nấy đều vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Ba tôi gây tai nạn rồi bỏ trốn.
Chú Hai giết người chôn xác.
Anh họ tôi tiếp tay giấu giếm.
Còn tôi — cũng ích kỷ, cũng nhu nhược — lúc này lại đang do dự, không dám bấm số gọi an.
Tôi chợt nhớ đến câu nói đùa của :
Thì ra, chú Hai thật sự từng “giúp” ba tôi… giấu một người phụ nữ.
Tôi lại nghĩ tới tử vi từng nhắc:
“Vào bí mật vạch trần, bạn sẽ đánh mất gì đó rất quan trọng.”
Tôi trượt người ngồi bệt xuống tường, vừa khóc vừa cười trong vô vọng và đau đớn.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng còi sát.
“Ai? Ai báo sát?!”
Chú Hai đang khóc thảm thiết đột nhiên đứng bật dậy, tiếng máy khoan trong tay ông vang lên ầm ầm, giống như một chiến binh cuối cùng sắp liều chết.
Ông ta chỉ tay vào tôi, định lao đến:
“Lý Tịnh Văn! Là mày đúng không, đồ ranh con!
Mày muốn tao chết, để ba mày để lại hết tài sản cho mày, không phải cho thằng nhà tao, đúng không?!”
Ông ta tiến sát, ba tôi vội vàng chắn trước tôi, bảo vệ tôi khỏi ông ta.
lúc hỗn loạn, người luôn im lặng nãy giờ — anh họ tôi — bỗng lên tiếng.
“Ba, là con. Con gọi sát.”
Anh quỳ sụp xuống đất, như đang sám hối, cũng như cầu xin.
Chú Hai đầu lại, ánh mắt không tin .
“Suốt năm năm qua con chưa từng có một đêm ngủ yên.
Ba… đừng sai thêm nữa, được không?”
Anh chạm vào bộ hài cốt vừa lộ ra trong đống xi măng, nở một nụ cười đau lòng đến rợn người:
“Ba nhìn đi, Giai Giai đang nhìn con.
Cô ấy đang hỏi con, tại sao lúc đó không cứu cô ấy…
Tại sao lại để cô ấy chôn ở đây…”
11
Tưởng rằng mọi chuyện đã khép lại.
Nhưng gia đình tôi — tất cả chỉ bắt đầu.
Tôi trở về thành phố một mình, không biết nói sao về việc ba tôi bắt đi.
Tôi nhớ lại vợ chồng anh họ âu yếm trong tiệc cưới, chỉ thấy sắc đỏ hôm ấy như đâm thẳng vào mắt tôi, đau rát.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một bữa tiệc cưới của người thân lại dẫn tới biết bao bi kịch như thế.
Mà tồi tệ hơn là — chính tôi lại là người khơi ra mọi chuyện.
sau đó, tôi chạy đôn chạy đáo văn phòng luật sư và đồn an.
Một hy vọng Giai Giai được đòi lại bằng.
Một lại hy vọng ba tôi có thể được giảm án, để sống nốt phần còn lại trong yên bình.
Sau này tôi có đi thăm ba.
Ông cười khổ, thở dài than lắm éo le:
“Năm đó, ba chỉ định mua ít rượu và thuốc lá để tặng bạn gái của thằng lần đầu gặp …
Không ngờ… chuyến đi đó lại hủy hoại cả gia đình.”
Còn việc xét xử thế nào, có thể phải vài tháng nữa có kết quả.
Cả nhà tôi giờ chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Vài trước, đầu tháng này, tôi có gặp lại Lưu Bằng.
Anh ta lên Thiên Tân chơi, nói rằng nữ streamer anh thích cũng là người ở đây — biết đâu “định mệnh” cho họ va vào nhau dòng .
Tôi dẫn anh tới phố ẩm thực Trung Sơn ăn uống.
Nói chuyện một hồi, lại về chuyện căn nhà cũ năm xưa.
“ Giai Giai hả, tôi gặp lần rồi.” – Lưu Bằng vừa lật đồ ăn vừa nói.
“Cái kiểu nói là tự đập đầu vào giường chết á? Tôi đoán, là do chú Lý luôn rồi.”
Nghe đến đó, tim tôi lại thắt lại.
“Chú ấy vốn không thích cô ta mà. Có lần tôi còn nghe họ cãi nhau.
Chú ấy bảo cô ta không biết , không chịu theo kế hoạch.
Chú nói đã hứa rồi là chia xong thì biến đi.
Còn bảo diễn gì mà diễn tệ quá, suýt lộ…
Ơ mà… không hiểu là muốn cô ta diễn cái gì, mà cuối cùng… diễn đến chết luôn.”
Tôi đứng khựng lại phố, mắt mở to sững sờ:
“ nào? Họ cãi nhau lúc nào?”
“ sau nhà các cậu từ quê về được hôm…”
“Lúc đó… không phải cô ta đã tai nạn, nằm một chỗ rồi sao?”
“Chưa. Tôi thấy cô ấy còn đứng nói chuyện hẳn hoi chú Lý mà.”
Chia ?
Diễn vai?
Đang đứng nói chuyện bình thường?
Một câu chuyện hoàn toàn khác đang dần hiện hình trong đầu tôi.
Là kinh ngạc?
Là sợ hãi?
Tôi cũng không rõ nữa.
Chỉ biết rằng — sự thật có lẽ sắp đảo ngược lần nữa.
Tôi cũng hiểu rằng, bản chất con người có còn đáng sợ hơn bất cứ gì tôi từng tưởng tượng.
Tình thân là gì?
Máu mủ ruột rà có thật sự quý hơn nước lã?
Tôi đứng dòng người tấp nập nơi phố Trung Sơn, chợt cảm thấy —
hình như cả này, tôi chưa từng thật sự hiểu đó…
End